Chapter Text
Game Start
[7h00 sáng, kí túc xá]
Hôm nay, vẫn như mọi ngày, các anh tài phải dậy sớm để phục vụ cho set quay buổi sáng. Trên tầng hai của chiếc giường chật hẹp, bạn kéo chăn che đầu để né đi tiếng loa của Quốc Thiên, người mà bạn cho rằng hoàn toàn có thể đem treo lên tường thay cho đồng hồ báo thức truyền thống.
Việc dậy sớm chưa bao giờ là sở trường của bạn. Kể cả khi bắt buộc phải làm thế mấy ngày để quay show cũng vậy thôi.
Trốn tránh thất bại, bạn bị người em cũng ồn ào không kém chĩa loa hét thẳng vào mặt.
[S.T]: DẬY ĐI QUAY HÌNH ANH JUN!
Trong cơn cáu ngủ, bạn rút cái gối trên đầu ném thẳng vào mặt Thạch (nhưng trượt).
Mới sáng ra đã ồn ào, để anh mày ngủ thêm xíu nữa thì chết hả.
Cơ mà, đúng là không nên để bên chương trình chờ lâu quá.
7 giờ sáng ghi hình thì đội ngũ quay phim đã phải có mặt trước hẳn hai tiếng đồng hồ, bạn hiểu rõ điều đó. Nên dù hai mắt vẫn còn díu, bạn vẫn cố lết ra khỏi giường rồi bước vào phòng vệ sinh.
Trong lúc cạo râu, bạn phát hiện ra khuôn mặt trong gương có thể là đẹp trai nhất thế giới.
AURA: +10
TÂM TRẠNG: +10
Chapter Text
[7h30 sáng, căng tin]
Hoàn thành công đoạn đánh răng và rửa mặt, bạn bước xuống căng tin. Chưa đến 8 giờ mà nơi này đã hết sức nhộn nhịp và ồn ào. Bạn không khỏi cảm thán trước năng lượng bất tận cùa những người đàn ông đầu 3 đầu 4 này. Sự trẻ trung của họ có thua kém gì đám thanh niên đâu.
[Cường Seven]: Ô Giun, nay dậy sớm thế. Mọi người ăn sắp xong rồi bạn mới ló cái mặt xuống. Không thấy xấu hổ à?
Thằng này là trẻ trâu rồi chứ trẻ trung cái nỗi gì.
"Chắc cái tô mày đang cầm là VR á?"
Lưu ý: Bạn chưa nạp đủ năng lượng nên không thể tiếp tục đôi co với người này. Hãy ăn sáng trước.
Chọn món:
-> Bún bò
-> Bún bò
-> Bún bò
Bạn đã chọn: Bún bò. Đúng là có gu.
Chọn vị trí ngồi.
Chỗ nào mà chả được.
Bạn đã chọn: Ngồi cạnh Duy Khánh.
Ê.
Bạn ngồi xuống cái ghế đặt cạnh Duy Khánh và trao đổi vài ba câu chào thủ tục với các anh em cùng bàn. Trong lúc ăn, bạn nhìn quanh xem tất cả đã có mặt đủ hay chưa. Bạn để ý thấy thiếu một người, thật ra "người đó" là người duy nhất bạn đang tìm kiếm. Thường thì em ấy lúc nào cũng dậy sớm hơn bạn.
-> Hỏi
-> Không làm gì cả
[Duy Khánh]: Ủa, sao chưa thấy Hiếu đâu ta?
Bạn suýt sặc bún vì tưởng Duy Khánh đọc được suy nghĩ của mình. Cơ mà vậy cũng tốt, nếu đã có người hỏi rồi thì không cần bạn làm gì nữa.
-> Không làm gì cả
"Chắc ngủ quên thôi. Đang tuổi ăn tuổi lớn mà, ngủ đến giờ này cũng bình thường."
[Duy Khánh]: Hiếu chứ có phải con sâu ngủ như anh Jun đâu. Người ta kỉ luật lắm, sáng hôm nào cũng 4 rưỡi dậy tập thể dục đó.
Không hiểu sao tự dưng bạn cảm thấy khó chịu. Chẳng biết do bị khiêu khích bởi giọng điệu thèm đòn của Duy Khánh, hay do cách xưng hô thân mật lạ lùng mà nó dành cho (S)TRONG. Anh mày mới là người quen Hiế- (S)TRONG, trước, đấy nhé.
Bạn quyết định (hãy sắp xếp các lựa chọn theo thứ tự):
1. Nhéo mỏ Duy Khánh
2. Lấy miếng tiết duy nhất trong bát bún bò của Duy Khánh
Thành công chọc tức Duy Khánh. Nó bù lu bù loa gào thét, giằng co cổ áo bạn. Còn bạn thì vẫn thản nhiên nuốt gọn miếng tiết trên nền nhạc là tiếng khóc tức tưởi của nó.
TÂM TRẠNG: +10
NĂNG LƯỢNG: +10
Bạn thưởng thức bữa sáng một cách ngon lành. Đúng lúc đó, Liên Bỉnh Phát bước vào từ tấm cửa kính phòng ăn một cách rất đẹp trai.
[Liên Bỉnh Phát]: Mọi người ơi, (S)TRONG bị ốm rồi.
[Kiên Ứng]: Hả, cái gì, làm sao?
[Hà Lê]: Ai bị ốm?
[Liên Bỉnh Phát]: (S)TRONG, (S)TRONG bị ốm.
Phát nói vừa dứt câu, ai nấy đều buông cả bát đũa, trực tiếp đến thăm khám cái cậu thanh niên vừa được xướng tên nọ. Ông Sơn còn bưng cả cái tô vừa húp sùn sụt vừa đuổi theo, trông cũng cảm động tấm lòng nhưng phần lớn là cười chết. Thoáng chốc phòng ăn trống hoe chỉ còn lại đội ngũ ekip. Và bạn.
Thiết nghĩ một mình ở lại phòng ăn thì hơi không phải phép lắm, bạn quyết định đi theo để xem cái người bị ốm nó như thế nào. Bạn hoàn toàn không muốn thừa nhận là mình đang lo lắng cho em ta, nhưng bước chân càng lúc càng nhanh lại chẳng giúp ích được gì mấy.
Chapter Text
[7h50, kí túc xá]
Bạn là người cuối cùng bước vào phòng ngủ. Từ ngoài cửa, bạn đã nghe thấy tiếng rên la bài hãi (của đám người đang vây quanh giường, không phải người ốm). 31 ông đàn ông thi nhau chen lúc nha lúc nhúc cứ như siêu thị vào giờ giảm giá không bằng. Bạn hiểu là ai cũng lo lắng cho em út nhỏ kia, nhưng...
"Ê bọn hâm! Giường người bệnh thì đừng có trèo!"
Bọn nó giả vờ như không nghe thấy lời bạn.
[Duy Khánh]: Huhuhu Hiếu ơi tự dưng ốm dzạ? Mới hôm qua vẫn còn khoẻ mà 😭😭
[Kay Trần]: Khổ thân, sao mà hay yếu quá. Anh ngồi dậy em bào cái ngà voi ra uống cho khoẻ nè.
[Bùi Công Nam]: Mày bị khùng hả! Uống cái đó rồi ốm hơn đó!
[HuyR]: Đúng rồi anh Nam nói đúng đấy. Em nói anh nghe uống cái cao hổ vằn này vào là đảm bảo hết bệnh ngay...
[Tự Long]: MẤY THẰNG LỎI CON! MUỐN ĐA CẤP THÌ RA CHỖ KHÁC CHƠI CHO NGƯỜI LỚN CÒN LÀM VIỆC!
Anh Tự Long lùa hết đám trẻ trâu cheo leo trên tầng 2 xuống, không quên đánh cho mỗi đứa một cái can tội người ta đã ốm lại còn dây vào. Nếu là bạn thì hẳn cũng sẽ làm vậy, thậm chí còn đánh đau hơn.
[Tự Long]: Ô hay nhờ! Người ta đã đang mệt thì chớ. Ê kíp đâu cho xin cái nhiệt kế đi xem nào!
[Liên Bỉnh Phát]: Lúc nãy em vừa đo cho nó rồi. 38 độ, cũng cao đấy. Hôm nay sợ không quay được nữa rồi.
[Bằng Kiều]: Cái đấy không nói nữa.
[Tiến Luật]: Quay kiếc để ra ngoài bàn. Anh em thăm hỏi thế thôi, cho thằng bé ngủ. Ngủ cho khoẻ đi nha Hiếu!
[Phạm Khánh Hưng]: Ờ, ngủ đi nha!
Mọi người gật gù tán thành, trao cho người đang nằm trên giường đôi câu dặn dò rồi cũng lần lượt rời đi nhanh như khi vừa đến. Bạn làm theo, nhưng ra đến cửa thì chợt đứng sững lại.
Này này, này này này này này, bạn đến đây để xem tình hình của người đó cơ mà! Đến rồi lại đi thì thà ở lại đá thêm bát bún còn hơn! Ít nhất cũng phải nhìn mặt xem em nó đang thế nào đi chứ!
Thế là bạn hùng hổ ngoảnh đầu 180 độ, phăm phăm quay về phía giường ngủ.
[Liên Bỉnh Phát]: Anh Jun không đi theo mọi người sao? Muốn ở lại chăm Hiếu hả?
Giọng nói bắn trúng tim đen phát ra từ khoang giường tầng 2 khiến bạn giật mình. Vì đứng ở vị trí khuất góc nên bạn không biết Phát vẫn còn ở đây đấy. Mà không, đáng lẽ bạn không nên giật mình, bạn có làm cái gì đáng ngờ đâu mà phải giật mình?
-> "Ừ, anh lo cho thằng bé quá"
-> Đánh trống lảng
"Phát vẫn còn ở đây hả?"
[Liên Bỉnh Phát]: Em ở lại chuẩn bị cho cậu ấy mấy thứ đã. Thuốc men, miếng dán hạ sốt, với hoa quả để ăn khi tỉnh dậy nè...
À, ra thế, đúng là tri kỉ có khác. Bạn biết điều đó. Bạn có chút ganh tị với tình bạn này. Việc Phát ở bên cạnh chăm sóc cho (S)TRONG cứ như là hết sức tự nhiên, đến mức mọi người đi ra cũng chẳng buồn giục nó theo nữa.
Thuốc men, hoa quả, miếng dán,... bạn cũng có thể làm vậy chứ bộ.
"Thế thôi anh đi trước nha. Bảo nó giữ gìn sức khoẻ á."
[Liên Bình Phát]: Em biết rồi, em ra ngay thôi.
Bạn bước từng bước thật bình thường và chậm rãi, đến khi khuất sau cánh cửa kí túc xá mới dám vắt chân lên cổ mà chạy.
"Giữ gìn sức khoẻ" cái khỉ mốc, nó đang bị bệnh thì đương nhiên phải làm thế! Chỉ vì một phút bối rối mà lại thốt ra cái câu đến là khiên cưỡng! Mình nói cái gì vậy hả trời!
Bạn hi vọng Phát không để ý, nếu có chắc bạn phải độn thổ luôn mới hết nhục. Rốt cuộc thì bạn vẫn chẳng được xem tình hình của cái người đang ốm kia. Nhưng thôi, ít nhất thì em nó luôn có mọi người ở bên cạnh. Đâu nhất thiết phải là bạn. Không là bạn cũng được.
TÂM TRẠNG: -10

batmanslobster on Chapter 1 Tue 05 Aug 2025 08:37AM UTC
Comment Actions
taki_rin on Chapter 1 Wed 06 Aug 2025 07:22PM UTC
Comment Actions
batmanslobster on Chapter 2 Tue 05 Aug 2025 08:44AM UTC
Comment Actions
taki_rin on Chapter 2 Wed 06 Aug 2025 07:23PM UTC
Comment Actions
Cerab_Sea on Chapter 3 Tue 05 Aug 2025 04:59PM UTC
Comment Actions
taki_rin on Chapter 3 Wed 06 Aug 2025 07:39PM UTC
Comment Actions