Actions

Work Header

Alice in Vamderland

Summary:

Một con fic được lấy cảm hứng từ bài hát masup Vợ người ta- Chuyện ba người :)))

Notes:

(See the end of the work for notes.)

Chapter Text

" _ Hãy nhớ đấy Phúc, nhất định trở về rồi thì không được nhắc đến kẻ đó nữa, nhớ chưa? Nếu không thì..."

Minh Phúc giật mình tỉnh dậy giữa đêm khuya. Đã một tuần nay cái giọng trầm khàn của một người mà Phúc không tài nào hình dung ra được cứ ám ảnh lấy cậu. Ban đầu chỉ là giọng nói, đến mấy hôm nay thì trong mơ cậu đã có thể thấy được bóng dáng mờ mờ của một người đàn ông với một đôi tai mèo trên đầu đang cố gắng đến gần cậu. Kỳ lạ là dù Minh Phúc không thể nhớ được người đó là ai nhưng cậu lại cảm nhận được sự thân thiết quen thuộc giữa cậu và người đó. Bản năng cho Phúc biết rằng người này không có ác ý gì với cậu cả.

Minh Phúc đứng lên rót cho mình một cốc nước rồi đi ra phía ban công. Một tuần nay chồng cậu đi vắng, không có vòng tay vững chãi của anh khiến cho cậu quả thật khó có một giấc ngủ ngon. Tiện tay sờ vào cánh hoa hồng đỏ rực không biết được trồng ở góc nào của lâu đài mà lại có thể men theo tường mà leo đến phòng cậu. Minh Phúc lơ đãng nhớ đến lời nói trong mơ, tay định ngắt bông hồng mang vào phòng nhưng lại bị gai của nó đâm trúng làm cậu rụt tay lại. Ngay khoảnh khắc gai hoa hồng đâm vào khiến cho đầu ngón tay trắng nõn rỉ máu, một dòng ký ức chợt ùa về khiến cậu choáng váng. Minh Phúc ôm đầu, vật vã giữa những ký ức không tên ùa về tới tấp. Cậu nhìn thấy ở trên một chiếc giường đỏ rực có hai hình bóng đang cuốn lấy nhau cuồng nhiệt. Người bên dưới cực kỳ giống cậu, hay chính xác hơn đó là cậu- là Minh Phúc của quá khứ đang không ngừng nỉ non cầu xin người bên trên yêu thương mình. Phúc cố gắng nhìn ra khuôn mặt của người đó nhưng hoàn toàn bất lực, rồi cậu nghe thấy " cậu" trong giấc mơ rên rỉ kêu lên một cái tên

"_ Ju.. Jun.."

Theo bản năng, Minh Phúc của hiện tại bất giác gọi theo "cậu" ở trong mơ

_ Jun?

Ngay khi cái tên đó được cất lên, hai cánh tay tựa như gọng kìm từ phía sau đột ngột ôm chặt lấy Phúc, chất giọng mê người thì thầm bên tai làm cậu run rẩy

_ Bắt được em rồi!

Chapter 2: Rơi

Notes:

(See the end of the chapter for notes.)

Chapter Text

" hộc.. hộc....."

Sâu trong căn rừng nọ có một bóng người nho bé màu trắng đang cố gắng gạt đi đống dây leo chằng chịt mà khó nhọc bước đi. Chỉ cần nhìn qua ta cũng có thể thấy người này hoàn toàn không phải là một nhà thám hiểm đang đi vào để khám phá, lại càng không phải một dân làng bình thường đang đi trong rừng. Cậu trai trẻ trong bộ đồ trắng tinh được đính kết tinh xảo lau phần mái bết lại vì mồ hôi, tay gạt vội mấy giọt nước mắt đang trực chờ chảy xuống từ đôi mắt nâu xinh đẹp kia. Nếu có bất kỳ một dân làng nào đi ngang qua đây sẽ nhận ra cậu và ngay lập tức đưa cậu về nhà ngay, vì cậu chính là Minh Phúc - Phantomhive Minh Phúc. Cậu là con trai thứ hai của bá tước Phantomhive- người cai quản ngồi làng nhỏ bên cạnh khu rừng này.

Để mà nói lý do cậu đi lạc vào rừng thì rất dài dòng. Vào thời kỳ này, một số gia đình thương nhân giàu có sẽ được phép kết hôn với quý tộc để được nâng cao địa vị, đổi lại họ sẽ phải chu cấp cho lối sống xa hoa của gia đình thông gia là những quý tộc đang suy yếu do thời cuộc. Phúc có một người anh trai, anh của cậu sẽ trở thành bá tước kế nhiệm, còn cậu sẽ phải chọn giữa việc tham gia vào quân đội hoàng gia hoặc trở thành một mục sư trong tương lai gần, đó là hướng đi chung của những gia đình quý tộc có đông anh em và gia đình của Phúc cũng không ngoại lệ. Vỗn dĩ cậu dự định sau khi anh trai mình thừa kế tước vị thì sẽ làm một mục sư ở một nhà thờ nhỏ, hàng ngày sẽ vẽ tranh và sống bình yên đến cuối đời.

Nhưng mọi chuyện đột ngột thay đổi vào sáng hôm nay. Minh Phúc đang chuẩn bị đi ra ngoài tìm cảm hứng vẽ tranh thì bị cha mẹ gọi vào thư phòng và rồi ngỡ ngàng nhận được tin mình sẽ phải kết hôn với một người mà cậu chưa từng gặp mặt thậm chí không biết cả tên người đó. Tất cả chỉ vì gia đình cậu đang gặp khó khăn về kinh tế và cách nhanh nhất để có tiền là cưới một thương nhân. Phúc chính là lựa chọn hoàn hảo nhất. Quá ngỡ ngàng, cậu bỏ chạy khỏi dinh thự mặc cho cha mẹ hốt hoảng phía sau. Cậu chạy mãi, chạy mãi cho đến khi thấm mệt mà dừng lại ở bìa khu rừng cách xa nhà để nghỉ ngơi. Minh Phúc khá chắc rằng cha mẹ hay người hầu sẽ không thể tìm thấy mình ngay nên yêm tâm ngồi xuống mà gục đầu xuống thẫn thờ, Cậu biết, trách nhiệm của một người con là phải giúp đỡ cho gia đình mình, nhưng cậu chưa thể sẵn sàng lấy một người xa lạ nhanh như vậy được. Kết hôn với người đó đồng nghĩa tương lai mà Phúc cùng anh trai mình vẽ ra sẽ phải thay đổi mãi mãi, cậu không đành lòng chút nào. Nhưng nếu không thì gia đình cậu sẽ gặp khó khăn nhiều lắm. Cậu cứ miên man với hai dòng suy nghĩ đối lập đó mà ngồi bó gối cho đến tận chiều. Mãi cho đên khi cái bụng nhỏ vì quá đói mà kêu rột rột thì Minh Phúc mới nhận ra cậu đã không ăn gì cả ngày hôm nay rồi. Một tay cậu xoa xoa cái bụng đói, tay còn lại lục lọi túi đựng đồ vẽ mà cậu đeo từ sáng trước khi gặp mặt cha mẹ. May mắn làm sao, trong túi thật sự có vài mẫu bánh mì nhỏ mà quản gia đã chuẩn bị cho Phúc, cậu thầm cảm ơn ông rồi nhanh chóng giải quyết cơn đói của mình.

Đang trong lúc Minh Phúc gặm bánh mì thì bất chợt cậu thấy một con thỏ nhảy ra từ trong bụi rậm. Nhưng con thỏ trắng này lạ lắm, nó vậy mà lại mặc quần áo. Thậm chí bộ quần áo nó đang mặc còn được đính kết tinh xảo hơn cả bộ đồ cậu đang mặc nữa. Minh Phúc ngỡ ngàng bỏ dở miếng bánh trên tay khi thấy con thỏ không chỉ mặc quần áo mà hành động cũng y hệt con người, nó dùng hai chân trước để phủi đi lá khô trên người. Xong xuôi, con thỏ lấy chiếc đồng hồ quả lắc từ trong ngực áo mở ra xem sau đó hốt hoảng chạy sâu vào trong rừng sâu, hoàn toàn không để ý đến Minh Phúc đang măt tròn mắt dẹt nhìn nó. Minh Phúc cũng không vừa, ngay khi con thỏ kia chạy vào rừng, cậu cũng không hề chậm trễ mà đuổi theo nó, hoàn toàn quên mất mình chưa bao giờ đi vào đây cả...

Chính vì vậy nên mới cậu mới bị lạc nè huhu

_ Hức... Có ai không??

Phúc cố gắng gào to, nhưng càng gào càng thấy vô vọng. Trời ngày một tối dần, ánh sáng vốn đã yếu ớt càng không thể xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây dày đặc mà soi sáng cho Phúc. Cậu mò mẫm đi mãi, đi mãi, càng đi càng thấy lạc lối..
.
.
.
Chợt
.

Minh Phúc nhận ra cậu vừa dẫm vào một khoảng đất mềm mềm, ngay khi cậu định bước nhanh qua thì đất dưới chân cậu ngay lập tức sụt xuống kéo theo Minh Phúc trượt xuống một hố sâu vô tận...

_ AAAAAAAAAAAAAAAAAA

Notes:

Mấy bà cho xin ít nhận xét nhaa

Chapter 3: Mutagen

Summary:

Uống cạn nó đi, rồi cậu sẽ trở thành người của thế giới này...

Notes:

(See the end of the chapter for notes.)

Chapter Text

Minh Phúc có cảm giác mình đã ngất đi lâu rất lâu.

Cậu chầm chậm mở mắt, ký ức mờ ảo dần trở về trong trí óc vừa bị xáo trộn bởi rơi quá lâu rồi bị đập xuống sàn nhà lạnh lẽo khiến cho Minh Phúc đau đớn khắp người. Cậu chưa kịp nhớ lại hết những ký tự cổ xưa được vẽ dọc đường hẫm đưa cậu xuống đây thì lại nhìn thấy nguyên nhân khiến cho cậu lâm vào tình cảnh này - con thỏ trắng kỳ lạ kia lại đang chạy nhanh đến cánh cửa cuối phòng. Nó liếc mắt nhanh qua chỗ Phúc rồi mặc kệ cậu cố gắng đứng dậy đuổi theo mà mở cửa rồi đi mất. Minh Phúc chạy lại chỗ cửa, dùng hết sức bình sinh xoay tay nắm nhưng không thành công.

Cậu thật sự không hiểu, chính mắt cậu thấy con thỏ kia không cần dùng chìa khóa nhưng vẫn mở được cánh cửa này cơ mà nhỉ?

Loay hoay một lúc vẫn không thể xoay được nắm cửa, Minh Phúc bắt đầu nghĩ ra cách bạo lực hơn để thoát ra ngoài. Cậu nhìn quanh quất thì thấy một chiếc búa ở góc phòng, Phúc không ngần ngại đi đến phía đó mà cầm búa mang lại gần phía cánh cửa. Nhưng ngay khi Phúc chuẩn bị đùng búa đập nát tay nắm thì một giọng nói bất ngờ vang lên

_ Cửa có khóa đâu nhóc, vì sao cậu lại muốn phá hủy nó?

Một người đàn ông bước xuyên qua từ bức tường trong phòng mà tiến lại gần Phúc trong sự ngỡ ngàng của cậu. Ông ta tiến đến, dễ dàng xoay nắm cửa và mở ra trước mặt Phúc. Cậu ngơ ngác nhìn người đó mở cửa sau đó lại ngỡ ngàng nhìn bức tường đen kịt phía sau. Như biết được thắc mắc của cậu, người đàn ông đóng cửa lại rồi quay sang giải thích.

_ Trước hết ta nghĩ mình cần phải giới thiệu một chút đã nhỉ? Ta tên là Hoàng Hiệp, người canh giữ lối vào Vamderland này.

_ Chào ngài. Cháu là Minh Phúc - Phantomhive Minh Phúc. Cháu đi theo con thỏ trắng vừa nãy rồi bị rơi xuống đây ạ...

_ Thỏ trắng?? Đâu có con thỏ trắng nào ở đây đâu nhỉ?? Họ Phantomhive à? ở đây ta cũng không biết ai có họ như vậy cả.

_ Ơ.. rõ ràng có một con thỏ trắng vừa bước ra khỏi đây mà chú?

_ Đâu có đâu?? Chắc cháu nhầm rồi đó.

Minh Phúc ngơ ngác nhìn chú Hiệp, chẳng lẽ tất cả đều là ảo giác? Nhưng nếu là ảo giác thì căn phòng này ở đâu ra ?? Và điều tiên quyết nhất của cậu có lẽ không phải tìm con thỏ kia, mà là trở về nhà. Đã muộn lắm rồi, cha mẹ và anh trai cậu chắc đang lo lắng cho cậu lắm.

_ Chú ơi, cháu muốn về nhà ạ. Chú có thể chỉ cho cháu đường về được không ạ?

_ Đường? Mọi con đường ở đây đều do Đức Vua quản lý, cháu muốn trở về thì phải gặp ngài đã..

_ Vậy làm thế nào để gặp Đức Vua ạ?

_ Đơn giản lắm, cháu chỉ cần bước qua cánh cửa kia thôi.

_ Nhưng sau nó là bức tường mà chú??

_ Đâu có đâu, nó dẫn đến một khu vườn với những loài hoa đẹp nhất thế gian này mà.

Nói đến đây thì Minh Phúc bắt đầu nghi ngờ rằng ông chú này có vấn đề gì đó, rõ ràng là bức tường đen kịt mà?? Nhưng không để cho Phúc phải thắc mắc lâu, chú Hiệp nhanh chóng xòe bàn tay ra rồi lẩm nhầm vài câu thần chú. Ngay tức thì một luồng sáng màu xanh lá hiện lên rồi xoay tròn trên tay chú sau đó ngưng đọng lại thành một cái lọ nhỏ tinh xảo bằng thủy tinh, bên trong là một thứ dung dịch có màu xanh lá đang phát sáng. Thậm chí Minh Phúc còn có thể thấy nó đang chuyển động chầm chậm bên trong lọ. Chú Hiệp nâng tay lên, từ tốn giải thích trước khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi của Phúc

_ Đây là dung dịch đặc biệt do ta điều chế. Uống nó xong thì cháu sẽ trở thành người của thế giới này. Lúc đó, cánh cửa này sẽ tự động mở ra và con đường cháu cần đi sẽ hiện ra…

_ Nếu cháu không uống thì sao ạ? Cháu chỉ muốn trở về thôi ấy

_ Vậy thì cháu chỉ có thể ở lại căn phòng này cho đến khi cháu chịu uống thôi

Sau vài phút cò kè nhưng bất lực, Minh Phúc đành ngậm ngùi cầm lấy lọ thuốc trên tay chú Hiệp rồi ngửa đầu lên uống cạn trước ánh mắt dõi theo của chú. Sau khi chắc chắn rằng Phúc đã nuốt thứ thuốc đó xuống, chú Hiệp nhanh chóng xoay cửa.
Và thật bất ngờ, bức tường đen kịt kia đã biến mất, thay vào đó là một con đường lát đá rộng lớn với hai bên là hàng cây dẻ quạt đang rụng lá vàng hết sức thơ mộng. Minh Phúc ban đầu còn hơi ngại ngần nhưng sau khi được động viên thì cũng chậm chạp bước chân ra khỏi căn phòng đó. Cậu bước vài bước, tay đưa lên hứng lấy một chiếc lá đang rơi xuống từ trên cành cây. Khoảnh khắc chạm vào và cảm nhận được thì Minh Phúc mới chính thức tin rằng cậu đang bước vào một thế giới hoàn toàn khác bởi bây giờ mới đang là tháng 6, và lá dẻ quạt chỉ rơi vào tháng 11 mà thôi.

Vậy thì vì sao nơi này lại khác với nơi cậu sống??

Phúc vẫy tay tạm biệt chú Hiệp rồi quay người đi nhanh theo hướng được chỉ dẫn. Đi được một đoạn khá xa rồi cậu mới quay lại nhìn, sau khi chắc chắn rằng mình không bị ai theo đuôi đằng sau thì Minh Phúc mới từ tốn đi về phía vệ đường.

 

Và cậu lặng lẽ nhổ một nửa thứ thuốc kia ra…

Notes:

Tui sẽ cố gắng ra 1-2 chap/ tuần nha :(((
Mong nhận được sự ủng hộ của mấy nàng ạ :(((( cho tui có động lực cook hụ hụ

Chapter 4: Everybody want to be a cat!

Notes:

(See the end of the chapter for notes.)

Chapter Text

Phúc men theo con đường nhỏ mà đi. Cậu đi mãi, đi mãi nhưng không thấy điểm dừng khiến cho cậu trai nhỏ vốn chỉ có một chiếc bánh mì nhỏ lót dạ cho cả ngày hôm nay thấm mệt. Càng đi Phúc càng thấy hoang mang, con đường này được lát đá rất đẹp, hai hàng cây hai bên cũng vậy. Nhưng cậu cứ cảm thấy mình đi đến đâu thì con đường sẽ hiện ra dần trước mặt chứ không phải có sẵn vậy, mọi thứ vừa thật vừa ảo khiến cho sống lưng Phúc bất giác thẳng đứng. Cậu quay lưng lại và bàng hoàng nhận ra con đường mình vừa đi qua đã biến mất, thay vào đó là một màn sương trắng dày đặc ngăn không cho Phúc quay đầu nữa rồi..

_ Mệt quá.. đói nữa. Có ai không?

Sợ hay lo thì cậu vẫn phải đi tiếp. Phúc cố gắng bước nhanh hơn, thầm ước sẽ gặp được ai đó hoặc ít nhất là một dấu hiệu nào đó giúp cậu thoát khỏi nơi này. Và sau khoảng 15p đi bộ miệt mài thì Phúc nghe thấy một giọng hát trầm trầm nhưng lại có chút gì đó lười biếng vang lên:

" Everybody want to be a cat...

Because cat is only cat..."

Minh Phúc giống như người sắp bị chìm bỗng nhiên ôm được khúc cây cứu mạng, cậu nhanh chóng chạy lại phía phát ra âm thanh đó. Chẳng mấy chốc Phúc thấy mình tới được một ngã ba rộng lớn. Nếu con đường cậu đang đi có hai bên là hai hàng dẻ quạt vàng rực thì hai ngã rẽ kia lại khác hẳn. Một bên là con đường lát đá xanh với hai hàng tử đằng tím đầy mộng mơ, bên kia thì lại có màu đỏ rực của hoa hồng nhung khiến cho Minh Phúc vô thức muốn tiến đến hái.

Cậu như bị điều khiến mà vươn tay muốn chạm vào bông hồng kia thì một giọng nói đã vang lên, cắt đứt hành động của cậu

_ Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không đụng vào hoa của Đức Vua đâu

Minh Phúc giật mình rụt tay lại rồi quay sang phía giọng nói kia nhưng cậu nhìn mãi vẫn không thấy ai cả, thay vào đó chỉ có một con mèo đen trắng đang lười biếng nằm trên cành cây tử đằng nhìn xuống Phúc. Dù sao nó cũng là sinh vật sống đầu tiên cậu nhìn thấy từ lúc chia tay chú Hiệp đến giờ, vì vậy Phúc vẫn tiến đến đưa tay ra định vuốt ve nó. Con mèo như nhìn thấu được hành động của Phúc, nó mở miệng

_ Tôi không thích bị người lạ sờ đâu. Rút tay lại đi

_ Oái???

Một con mèo biết nói???

Minh Phúc hốt hoảng lùi ra sau, đôi mắt vốn đã to tròn nay lại càng mở lớn hơn. Tại sao mèo ở đây lại biết nói??? Có phải cậu đang mơ không??
Con mèo kia thấy Phúc có vẻ không hiểu chuyện gì thì cũng từ từ đứng dậu, vươn vai rồi nhẹ nhàng nhảy xuống đất. Nó nghiêng đầu nhìn dáng vẻ hốt hoảng của cậu rồi cũng lục trong trí nhớ của mình xem đã gặp cậu bao giờ chưa, nhưng hình như là chưa.
Chẳng lẽ cậu chính là " Người đó"

_ Chưa nhìn thấy mèo biết nói bao giờ à?

" Lắc lắc"

Mèo thở dài rồi hơi lùi ra sau. Trong khi Phúc còn chưa kịp tiến hóa việc một con mèo biết nói thì nó đã xoay người biến hóa.

*Bụp*

Sau tiếng nổ nhỏ vang lên, một bóng người bước ra từ trong làn khói trắng. Phúc ngỡ ngàng nhìn anh ta, đây là một người con trai vô cùng xinh đẹp với nước da bánh mật và đôi mắt mèo vàng rực đang nhìn cậu chằm chằm. Có lẽ vì anh ta là mèo biến thành nên Phúc nhìn sao cũng thấy anh ta thật sự rất " mèo", từ người này dù không làm gì cũng cho cậu cảm nhận được một sự đỏng đảnh và kiêu kỳ mà chỉ riêng loài mèo mới có. Nhưng không hiểu sao cậu lại không cảm nhận được người này có ý xấu với cậu. Đôi vai vốn đang gồng lên không hiểu sao lại bất giác hơi thả lỏng...

Người con trai xinh đẹp kia thong thả chỉnh chỉnh tóc mái của mình cho đúng nếp, vuốt vuốt đôi tai mèo rồi mới thủng thẳng quay sang Phúc mà hỏi

_ Như thế này dễ nói chuyện hơn chưa?

_ Rồi...

_ Vậy thì chào hỏi chút nhỉ, ngươi tên là gì? Vì sao lại đến nơi này?? Ngươi có phải người của Vamderland này không?

_ Tôi là Phantomhive Minh Phúc, tôi đuổi theo một con thỏ trắng rồi bị lạc đến đây

_ Thỏ trắng ?? Ở nơi này không có thỏ trắng

_ Ơ

Minh Phúc bắt đầu hoang mang xem chính cậu có nhầm không. Lúc nãy chú Hiệp kia cũng nói vậy. Nhưng việc cậu đang đứng ở đây là thật mà, chẳng lẽ cậu đang mơ??

Nghĩ là làm, Phúc véo mạnh vào má mình một cái.

_ Ui đau

Đau quá, vậy tức là cậu không mơ. Vậy cậu đang bị nhầm ở chỗ nào vậy??

Anh Mèo nhìn mấy hành động ngố ngố của Phúc mà tặc lưỡi. Nhìn ngốc vậy thì có đúng là " Người đó" không vậy??

Cũng chẳng để cho anh Mèo ngứa mắt lâu, cái bụng đói meo của Phúc đành lên tiếng để nói thay cho chủ của nó

" ọc..ọc..ọc"

Tiếng bụng đói của Phúc vang lên cắt ngang giây phút thing lặng của cả hai. Anh Mèo thở dài rồi kéo Phúc đi theo mình về phía con đường màu tím kia

_ Đi thôi, đưa ngươi đi ăn đã.

_ Từ từ, anh dẫn tôi đi đâu vậy??

_ Đi đến Vườn Hoa. Nơi có gì đó cho ngươi ăn và giúp cho ngươi có một chỗ nghỉ ngơi. Sắp tối rồi, Đức Vua sắp đi qua đây rồi

_ Đức Vua là ai??

_ Là một kẻ mà ai trong vương quốc này cũng phải sợ

Notes:

Chap sau ông bô lên sàn nha :))))))

Chapter 5: Anh hùng cứu mĩ nhân

Notes:

(See the end of the chapter for notes.)

Chapter Text

Vậy là Minh Phúc đi theo anh Mèo trên con đường tím ngát hương tử đằng để đến Vườn Hoa như lời anh nói. Không biết vì sao mặc dù hai người chỉ mới quen nhau nhưng cậu thấy tin tưởng người này đên lạ, chắc có lẽ vì đây là người đầu tiên cậu gặp khi đang hoang mang mất phương hướng ở một nơi xa lạ như thế này..

Minh Phúc đi theo anh Mèo một lúc thì nghe được tiếng nhạc phát ra từ phía cuối con đường. Anh Mèo kéo tay Phúc đi nhanh hơn về phía phát ra âm thanh đó. Đi thêm một đoạn, Phúc thấy được bóng dáng cao cao đỏ thắm đang đứng trên một chiếc bục được tạo nên từng nhiều cành dây leo chằng chịt đan vào nhau, nhìn kĩ hơn thì ẩn hiển trong lớp lá xanh là những bông sử quân tử đỏ như màu áo của người đó vậy. Người kia mặc kệ sự xuất hiện của họ mà vẫn hăng say làm nhạc trưởng cho dàn nhạc phía trước mình. Anh Mèo có lẽ đã quen với việc này nên chỉ nhẹ nhàng phẩy tay một cái, tức thì hai chiếc ghế được làm bằng lá thiết mộc lan đan vào nhau khá chắc chắn bay đến trước mặt cả hai. Phúc nhanh nhẹn ngồi xuống ghế, cậu thật sự quá mỏi chân rồi. Sau khi thấy Phúc đã ngồi vững thì anh Mèo lại phẩy tay lần nữa, điều khiến 2 chiếc ghế bay đến phía trước mặt người áo đỏ kia, đến lúc này thì Phúc mới có thể nhìn rõ mặt người này. Dù người này rất đẹp, một vẻ đẹp được pha trộn hoàn hảo giữa nét mềm mại của phái nữ nhưng lại có chút cương nghị của phái mạnh. Dù vậy, Phúc vẫn nhận ra đây là một người con trai đường hoàng với mái tóc trắng khá nổi bật. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi đỏ với phần cổ áo mở rộng cùng corset và quần bó, tổng thể làm cậu liên tưởng đến bá tước Dracula mà Phúc hay đọc vậy. Anh Mèo thấy Phúc nhìn người kia chăm chú thì cũng không ngăn cản mà lại biến ra thêm chút trà bánh cho cậu lót dạ. Anh gõ nhẹ vai Phúc

_ Ăn đi, phải hết bài này thì mới nói chuyện được
_ Dạ
Minh Phúc cầm chiếc bánh quy hình hoa đào màu hồng cho vào miệng, cảm nhận vị ngọt thanh của nó đang thấm dần vào từng tế bào rệu rã sau một ngày dài của cậu mà xoa dịu khiến cho Phúc thả lỏng ra kha khá. Sau khi gặm vài chiếc bánh lấy lại sức thì Phúc mới có thời gian ngẩng lên lần nữa để thưởng thức buổi hòa nhạc đặc biệt kia. Người đàn ông áo đỏ đứng giữa một khu vườn lớn với hàng trăm loài hoa khác nhau. Anh ta khẽ vẩy chiếc đũa trong tay, tức thì những đóa hoa giống như được sống dậy mà đung đưa theo nhịp của tay anh ta. Đang trong lúc thích thú, Phúc bỗng thấy người đó khẽ hắng giọng lẩm bẩm gì đó trong miệng, ngay lập tức những bông hoa kia hé ra từ những cánh hoa những lời ca hết sức thần kỳ.

Little bread and butterflies kiss the tulips
And the sun is like a toy balloon
There are get up in the morning glories
In the golden afternoon

There are dizzy daffodils on the hillside
Strings of violets are all in tune
Tiger lilies love the dandy lions
In the golden afternoon

There are dog and caterpillars and a copper centipede
Where the lazy daisies love the very peaceful life they lead

You can learn a lot of things from the flowers
For especially in the month of June
There’s a wealth of happiness and romance
All in the golden afternoon

Sau vài phút dụi mắt thì lần này Phúc lại chấp nhận sự thần kỳ này nhanh hơn cậu nghĩ. Dù sao từ lúc bị rơi xuống cái hố kia đến giờ, cậu đã chứng kiến quá nhiều thứ kỳ lạ rồi. Phúc quay sang định khều anh Mèo thì chợt nhớ ra mình thậm chí còn chưa biết tên người ta mà đã ăn uống của ảnh rồi. Ngại quá đi.
_ Anh ơi. Anh tên là gì vậy ạ? Em tên Minh Phúc
Anh Mèo đang nghe hát thì bị Phúc gọi, anh không quay sang mà thủng thẳng đáp lời cậu.
_ Tôi biết tên cậu rồi, cậu cứ gọi tôi là Mèo như mọi người cũng được.
_ Vì sao ạ?
_ Vì chỉ con người mới cần tên để biết mình là ai. Mèo luôn xác định rõ được bản thân nên không cần.
_ Vậy sao được... Hay là em gọi anh là anh Sơn được không? Anh trai em tên là Nam Sơn, em gọi anh là Trường Sơn được không. Từ lúc bị lạc đến đây anh giống như anh trai em vậy á..
Anh Mèo không đáp mà chỉ khẽ ừm hửm trong cổ họng làm Minh Phúc không rõ anh có đồng ý hay không. Cậu cúi xuống nghịch nghịch tách trà trong tay, vì thế cũng làm lỡ mất cái nhếch môi khẽ khàng của anh Mèo, cũng bỏ lỡ luôn cảnh đĩa bánh vốn đã vơi của cậu bỗng dưng đầy tràn chỉ bằng một cái búng tay..
Bản hợp xướng kết thúc, người kia lại khẽ vung tay theo hình vòng tròn, những đóa hoa vừa cao giọng hát kia bỗng như bị rút hết sinh khí mà biến trở lại thành những bông hoa bình thường, im lặng tỏa hương trong chiều tà. Sau khi xong việc, người đàn ông phủi phủi quần áo rồi tiến lại phía Minh Phúc, cất giọng
_Yo, hôm nay anh Mèo không ngủ nướng mà lại chịu khó chạy sang chỗ em nghe hát à?
_ Tiện đường thôi - Anh Mèo thản nhiên đáp
_ ồ, vậy cậu bé này là ai đây?
_ Em trai tôi
_ Em trai???
_ Mới nhặt được, có sao không??
_ Aiyo, người khó gần nhất cái Vamderland này lại nhặt người, lạ nha lạ nha
Người kia trêu ghẹo anh Mèo vài câu rồi mới quay sang chào Minh Phúc. _ Chào bé, anh là Quốc Bảo. Em có thể gọi anh là BB cũng được nha. _ Em chào anh ạ _ Em từ đâu đến đây vậy? anh chưa gặp em bao giờ. _ Em.. Ngay khi Minh Phúc định kể chuyện thì anh Mèo lên tiếng cắt ngang câu nói của cậu. _ Chuyện này nói sau. Bảo đưa Phúc về phòng nghỉ ngơi đi, tiện thể chuẩn bị bữa tối đi tôi đói rồi. Anh Bảo có lẽ vì đã quá hiểu rõ anh Mèo nên không thắc mắc gì mà kéo Phúc đứng dậy đi về phía nhà của mình. Trong bữa tối, Phúa mới biết được hóa anh Bảo là do một bông Mẫu Đơn hóa thành từ nhiều năm về trước rồi. Cả hai người là bạn thân của nhau và có vẻ cả hai người họ đều biết gì đó về việc cậu bị lạc đến nơi này nhưng đều chưa muốn nói cho cậu biết. Ăn xong, Phúc được một bông linh lan nhỏ dẫn về phòng ngủ. Trước đó, cả hai anh đã dặn Phúc rằng hãy cứ tạm nghỉ ngơi một đêm đã, họ sẽ tìm cách giúp cậu vào ngày mai. Phúc nằm miên man nghĩ về ngày hôm nay, thật sự đây là một ngày dài nhất và khó chấp nhận nhất của cậu từ nhỏ đến giờ. Tự dưng Phúc ước rằng đây chỉ là giấc mơ thôi, nhưng tiếc thay đây lại là sự thật. Hơn tất cả cậu muốn trở về nhà cậu, nơi có cha mẹ và anh trai mình đang chờ. Rồi cậu dần thiếp đi trên chiếc giường thoang thoảng hương hoa. Có lẽ là do người dẫn đường cho Phúc là một linh lan nên giường của cậu cũng có mùi linh lan nhè nhẹ dịu êm mà vỗ vễ Phúc sâu giấc... -------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Ngày hôm sau, Có lẽ là do quá mệt mỏi nên Phúc ngủ thẳng một mạch đến chiều mới dậy. Cậu dụi mắt định đi tìm anh Mèo thì thấy trên chiếc bàn giữa phòng đã được để sẵn một bàn đồ ăn nho nhỏ cùng một lá thư được viết nắn nót " Bọn tôi định gọi cậu dậy nhưng thấy cậu ngủ say quá nên chúng ta sẽ gặp nhau ở Vườn Chính nhé. Ăn xong sẽ có hoa tinh dẫn cậu đi" - ký tên Trường Sơn Vậy là Minh Phúc ngoan ngoãn vệ sinh cá nhân, tắm rửa rồi thay bộ đồ đã được chuẩn bị sẵn sau đó nhanh chóng ăn uống để đến điểm hẹn. Anh Bảo thật sự rất chu đáo khi đã chuẩn bị cho cậu một bộ quần áo khá vừa người dù cả hai chỉ mới gặp nhau vài tiếng, vậy nên Phúc bỏ qua việc bộ đồ theo kiểu học sinh này làm cho cậu trẻ con hơn so với tuổi rất nhiều. Nhưng biết sao được, ở trong hoàn cảnh này cậu đâu thể đòi hỏi gì hơn. Minh Phúc bước ra khỏi phòng, ngay tức thì có một bông dã quỳ vàng đã chờ sẵn cậu sau cánh cửa rồi. Bông hoa chầm chậm trôi đi để dẫn đường cho Phúc, mỗi khi thấy bước chân cậu chậm lại thì nó cũng sẽ chậm lại chờ Phúc rồi mới đi tiếp. Một người một hoa đi dọc theo con đường hoa tử đằng tím cho đến một ngã ba đường. Nhưng bất ngờ một cơn gió lớn nổi lên, cuốn theo bụi cát từ đâu bay tới làm Phúc phải che mặt để tránh cát bay vào mắt. Đến khi cậu mở được mắt ra thì bông hoa nhỏ bé kia đã bị cuốn đi đâu mất. Phúc khóc không ra nước mắt nhìn ơi hai ngã rẽ to đùng mà cậu phải đối mặt. Hiện giờ cậu không thể trở về và cũng không có cách nào liên lạc được với Trường Sơn hay Bảo cả.. Thôi thì... đành liều vậy... Vậy là Minh Phúc nhắm mắt đưa chân, rẽ sang ngã rẽ bên trái mà đi với mong ước rằng mình đã chọn đúng hướng Trong khi đó ở một nơi không xa Phúc, có hai người đang ngồi uống trà trong một thủy đình nhỏ giữa hồ sen thơm ngát. Hai người đó không ai khác chính là Quốc Bảo và Trường Sơn. Vừa chờ Phúc, Bảo vừa hỏi lại Sơn _ Anh có chắc đây chính là " Người được chọn" _ Anh không rõ nữa, nhưng cậu ấy đến từ " Thế giới bên ngoài", và một số chi tiết được miêu tả trong sách cổ cũng khá trùng khớp. _ Vậy chúng ta cần làm gì? _ Trước mắt cứ hãy liên lạc với Thạch về Phúc đã, sau đó tất cả sẽ cùng bàn bạc sau. Chúng ta cũng cần nói rõ với Phúc nữa _ Ừm, nhưng sao lâu vậy nhỉ. Chỉ cần đi đến ngã ba xong rẽ phải thôi mà?? _ Chờ thêm một lát xem, nếu không bắt buộc phải đi tìm thôi. Vậy là trong khi Quốc Bảo và Trường Sơn sốt ruột dần lên thì Minh Phúc đã đi được một đoạn khá xa rồi. Càng đi cậu càng thấy lạ, sao đường đi lại nhỏ dần vậy nhỉ? Mà sao cây cối ở đây càng lúc càng rậm rạp vậy. Đi thêm một đoạn nữa thì Phúc thấy không ổn thật sự, vậy là cậu đành quay lại. Kỳ lạ thay, con đường vốn chỉ vừa đi qua đã biến mât, thay vào đó là tán cây rậm rạp che khuất ánh sáng mặt trời. Minh Phúc hốt hoảng, cậu cố gắng gọi thật to _ Có ai ở đây không?? Cậu gọi to nhiều lần nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng đến đáng sợ. Và sau những tràng gọi của cậu, Phúc bỗng nhiên nghe được tiếng gì đó " Phì.. phì... phì" Tiếng thở phì phò dồn dập ngày càng ro hơn, Minh Phúc theo bản năng lùi ra sau vài bước, cậu cầm một cành cây to lên trước mặt rồi nói lớn _ Ta.. ta có vũ khí.. ta không sợ Khi cậu vừa dứt lời, một con hổ lớn từ từ lộ ra qua những kẽ lá. Nó không trực tiếp nhảy vê phía Phúc mà càng lúc càng thu hẹp khoảng cách giữa cả hai, Minh Phúc trợn tròn mắt, bản năng mách bảo cậu phải chạy. Vậy là Phúc ném mạnh khúc cây về phía con hổ kia rồi rẽ lá chạy thật nhanh. Nhưng sức người làm sao bì lại được sức lực của loài thú săn mồi. Minh Phúc chạy mãi, chạy mãi cho đến khi đâm vào một ngõ cụt, cậu quay ra sau thì đã thấy con hổ kia chạy ngay gần sau mình rồi. Có lẽ nó biết rằng cậu không thể chạy thoát nữa nên cũng giảm chậm tốc độ rồi lấy đà lao lên vồ lấy cậu. Phúc hốt hoảng ngồi thụp xuống, lấy hai tay ôm lấy đầu mình trong vô vọng.. " GRÀOOOO" " PHẬP" " Tách... tách... tách" Chỉ trong một khoảnh khắc, Minh Phúc ngỡ như mình đã bị cắn bởi con hổ kia, thế nhưng cậu vẫn không bị làm sao cả. Vậy thứ nước gì đang nhỏ lên tay cậu vậy?? Phúc ngẩng đầu lên, cậu thấy được một bóng người cao lớn đang đứng trước mình, người đó cầm trên tay một thanh kiếm dài và trên lưỡi kiếm kia vẫn còn đang nhỏ một dòng máu đỏ tươi. Cậu liếc sang, thấy được con mãnh thú to lớn kia mới vài giây trước còn đang chuẩn bị vồ lấy mình nay đã bị chém đứt đầu nằm lăn lóc dưới chân người kia. Người đó quay lưng lại, gương mặt đẹp trai đến vô thực với một bên lông mày được cạo một nét nghiêng đầu nhìn Phúc đầy hứng thú. Anh ta vẩy vẩy lưỡi kiếm trong tay, đầy ngạo mạn nói với Phúc _ Ngươi dẫm lên hoa hồng của ta, một đền một Hoa Hồng??? Con hổ bị chém rồi ?? Người này là ai??? Quá nhiều thứ dồn dập đập vào não mình cùng một lúc, vậy nên Minh Phúc rất oanh dũng mà... ngất xỉu Người kia thấy bóng dáng nhỏ bé trắng trẻo kia ngã xuống thì tiện tay đỡ lấy. Hắn vung tay nhét kiếm vào bên hông sau đó chuyển sang tư thế bế công chúa để nâng Phúc lên. Ngón tay thon dài miết miết cái má trắng trẻo sau đó nhanh chóng biến mất.. _ Thật thú vị...

Notes:

định cook sếch nma không hiểu sao lại lạc sang đây :))) Chap này dài quá thể luôn. Khen tui ik :))))

Chapter 6: Lồng son

Chapter Text

_ Ưm...

Minh Phúc khó khăn mở mắt. Đập vào mắt cậu là một căn phòng xa hoa cực độ, Phúc cố dụi mắt nhìn ki hơn. Sau khi nhìn rõ thì cậu thật sự công nhận căn phòng này thậm chí còn sang trọng và xa hoa hơn so với biệt thự của gia tộc Phúc rất nhiều lần. Ngoại trừ bàn ghế và chiếc đèn chùm to đùng được thắp sáng bởi hàng trăm cây nến ra là có màu vàng và nâu thì tất cả những đồ vật khác trong phòng đều có màu đỏ. Minh Phúc quay sang nhìn chiếc tủ đầu giường cậu nằm, bên trên cũng có một bình hồng đỏ tươi đang tỏa hương ngào ngạt. Nó làm Phúc nhớ lại lời Trường Sơn đã từng nói : " Hoa hồng thuộc về Đức Vua"...

Hoa hồng?

Vậy nơi này là?

* Cạch*

Cánh cửa gỗ thình lình mở ra kéo Phúc khỏi những suy đoán bắt đầu hình thành, một chàng trai trẻ bước vào cùng ba người khác mặc trang phục hầu gái đi đằng sau. Minh Phúc để ý trang phục của họ một chút thì thấy có sự khác biệt không hề nhẹ. Chàng trai với nước da trắng bóc cùng với mái tóc hồng nhìn khá dễ thương mặc một bộ đồ suit màu xanh dương được là lượt cẩn thận còn ba cô gái đi sau thì mặc trang phục hầu gái đơn giản với hai màu đen trắng. Nhưng điều kỳ lạ là họa tiết trên trang phục của họ rất giống với bộ bài pocker mà Phúc thường thấy. Trên tạp dề và tai áo của ba cô gái kia có họa tiết quân tép màu đen, còn trên carvat và đồng hồ của chàng trai kia thì lại có hình quân rô xếp sát nhau. Nhìn cách cư xử đầy cung kính của ba cô gái với chàng trai áo xanh thì Phúc đoán rằng đây không chỉ là họa tiết dùng để trang trí mà còn dùng để phân biệt cấp bậc của những người ở đây thì phải.

Chàng trai sau khi chỉ đạo người bê những chiếc khay đứng sẵn dưới đuôi giường Phúc đang nằm thì mới tiến đến chào hỏi Minh Phúc.

_ Thưa cậu, tôi là Tổng quản của Le Château des Roses. Rất hân hạnh được phục vụ cậu

_ Xin..xin chào. Tôi là Minh Phúc

_ Vâng, chào cậu Phúc. Xin mời cậu thay trang phục ạ, Đức Vua đang đợi cậu ở vườn hoa rồi

Vậy là Minh Phúc dưới sự phục vụ của 4 người ngơ ngác thay ra bộ đồ học sinh còn vương máu hổ ra, thay vào đó là một chiếc sơ mi lụa trắng tay phồng với đăng ten ở cổ và một chiếc quần cạp cao được đính hai hàng khuy vàng đối xứng hai bên khá giống đồ mà cậu thường mặc lúc ở nhà.Đặc biệt là ở trên áo có một hình trái tim màu trắng được thêu khá tinh xảo nhưng lại không ăn nhập cho lắm, nó nằm ngay ngắn bên ngực trái. Phúc sờ sờ vào trái tim, rõ ràng khi chạm vào cậu thấy rõ ràng đây là một hình thêu, nhưng phía mặt bên trong lại không có chút chỉ nào cả. Nhưng Phúc không kịp thắc mắc lâu đã bị kéo ra ngoài chỉnh trang đầu tóc rồi. Phải nói rằng quả đúng là người đẹp vì lụa, hay đúng hơn là bộ đồ đơn giản này lại tôn lên được đường nét của cậu hơn cả. Đặc biệt là vòng eo nhỏ nhắn cùng đường cong phía sau nay được khoe khéo khiến cho mấy cô hầu gái vừa giúp cậu thay đồ vừa xuýt xoa khiến cho Minh Phúc ngượng đỏ cả mặt. Cậu ngắm mình lại một lần nữa trong gương để chắc rằng không có gì sơ sót trước khi gặp Đức Vua cả.

Nếu Đức Vua là người có quyền lực tối cao nhất ở nơi này, vậy chắc là ngài ấy có thể đưa Phúc trở về nhà. Phải không?

Mang tâm trạng phức tạp đi theo Tổng quản đến nơi được hẹn gặp. Minh Phúc đi qua những hành lang dài dằng dặc rộng lớn được xây dựng trên những vách đá cao dựng đứng , bên dưới là thác nước đang ào ào chảy xiết khiến cậu bất giác rùng mình. Tưởng tượng chỉ cần ngã xuống thôi là chắc không còn nhìn thấy mặt trời nữa quá…

Đi thêm một lúc thì cũng đến được nơi có Đức Vua đang chờ. Minh Phúc được Tổng quản chỉ đường để tự đi đến chiếc đình được xây cao hẳn lên giữa vườn hoa hồng bạt ngàn đang tỏa ngát hương. Minh Phúc gật đầu rồi men theo con đường được trải đá sạch không hạt bụi mà đi, càng đến gần, bóng người cao lớn đang quay lưng lại với Phúc càng hiện rõ. Bóng lưng này.. có chút…

_ Thưa Đức Vua..

Minh Phúc cất tiếng, người kia cũng thản nhiên quay lại, nhướng mày nhìn cậu đầy thích thú

_ Chào dũng sĩ giết hổ

Đến đoạn này thì Minh Phúc chắc chắn rằng người này chính là kẻ đã chém đứt đầu con hổ định ăn thịt cậu lúc trước rồi. Lúc đó không kịp nhìn kĩ, bây giờ Minh Phúc mới nhận ra người này có khuôn mặt đẹp trai đến vô thực. Đặc biệt một bên lông mày của hắn còn có một vết sẹo, khiến cho khuôn mặt vốn mang nét hiền lành nay lại thêm một phần ngang ngược, tổng thể làm cho Minh Phúc cảm nhận được rằng : Đẹp trai đấy nhưng không nên trêu vào..

Trong khi cậu mải đánh giá khuôn mặt người kia thì hắn cũng không hề ngại ngần mà tiến sát hơn cho cậu tiện chiêm ngưỡng. Minh Phúc vừa nhìn vừa lùi lại theo bản năng, lùi mãi, lùi mãi ra đến gần rìa ngôi đình. Minh Phúc không để ý mà tiếp tục lùi thì mới nhận ra mình không còn đường lui nữa, bước chân bị hụt khiến cho cậu lảo đảo ngã về phía sau.

_ Áaa

Đôi tay rắn chắc của người kia vươn ra, ôm trọn lấy eo Phúc mà kéo lại sát về phía người hắn. Cánh tay vạm vỡ như gọng kìm siết chặt eo cậu khiến cho Phúc không thể nhúc nhích. Hắn đưa mặt sát về phía cậu, thổi nhẹ bên tai Phúc

_ Ngắm nữa không?

_ ơ.. không.. thôi ạ

_ Vậy là cậu không muốn nhìn mặt ta nữa??

_ ơ không phải..

Hắn siết eo cậu chặt thêm, tay còn lại khẽ vuốt ve má cậu. Cảm nhận xúc cảm mềm mịn thoang thoảng mùi sữa khiến cho hắn không muốn buông tay. Sẽ thế nào nếu thân thể này đẫm mùi hoa hồng hắn yêu thích nhỉ? Chà, thật phấn khích..

Minh Phúc dùng sức cố đẩy người kia ra, cậu hơi đỏ mặt hắng giọng để kéo đôi mắt sâu thẳm kia thôi không nhìn cậu chăm chú nữa bằng một lời chào hết sức kiểu mẫu

_ Thưa ngài, tôi tên là Phantomhive Minh Phúc. Tôi tình cờ bị lạc vào nơi đây và rất mong được trở về nhà ạ.

_ Đi lạc? Ta không nghĩ rằng một người lớn như cậu Phúc đây có thể đi lạc được đâu? Hay là cậu Phúc chưa đủ 18 tuổi

_ Tôi đã 20 tuổi rồi thưa ngài. Tôi đuổi theo một con thỏ trắng và bị rơi xuống một chiếc hố rồi đi lạc đến đây ạ.

Minh Phúc quyết định không kể ra rằng cậu đã gặp Sơn và Bảo, bản năng mách bảo cậu người này quá nguy hiểm, thái độ e dè của hai người kia khi nhắc đến Đức Vua trong bữa tối hôm trước cũng giúp cậu nhận định đôi phần và Phúc không muốn hắn gây khó dễ cho họ chút nào.

_ Thỏ trắng??

Đôi lông mày rậm của hắn xoắn chặt vào nhau khi nghe Phúc nhắc đến con vật kia. Nhưng ngay sau đó, hắn khôi phục như bình thường, nhếch môi hỏi lại cậu

_ Chắc cậu Phúc đã nhầm, ở vương quốc của ta thì thỏ trắng là loài không được phép tồn tại. Và con thỏ trắng cuối cùng đã biến mất từ vài năm trước rồi

_ Nhưng rõ ràng tôi thấy nó đi vào đây mà...

_ Ở đây, ta nói không có thì tức là KHÔNG CÓ.

Hắn gằn giọng, siết lấy cằm cậu nâng lên bắt cậu phải nhìn thẳng vào mắt mình rồi khẳng định. Minh Phúc ngây người nhìn vẻ khát máu ánh lên trong mắt kẻ kia mà sợ hãi. Cậu ngây ngẩn gật đầu, hắn hài lòng thả Phúc ra rồi ra hiệu cho cậu ngồi xuống bàn trà giữa đình rồi phẩy tay cho bình trà bay lên để rót trà cho cả hai sau đó mới tiếp tục

_ Vậy là.. ừm, em muốn trở về nhà?

_ Đúng vậy, mong ngài giúp tôi. Ngay khi trở về, tôi sẽ nhờ người nhà hậu tạ ngài thật chu đáo. Cha của tôi là một bá tước…

Hắn giơ tay lên cắt ngang lời cậu

_ Nhưng em còn thiếu nợ ta cái gì, Phúc nhớ không nhỉ?

Minh Phúc ngơ ngác lắc đầu, cậu đâu có nợ gì hắn đâu nhỉ?

_ em nhớ trước khi ngất ta đã nói gì với em không?

Cậu cau mày, cố nhớ lại khoảnh khắc cận kề cái chết lúc đó. Khi thanh kiếm sắc bén được chém ra, hắn đã cứu cậu khỏi bị ăn thịt nhưng cũng mang lại cho Phúc áp lực ngàn cân, giống như đao phủ của thần chết kề sát vào cậu, từ từ nhấn giọng từng chữ một :

“ Ngươi dẫm lên hoa hồng của ta, một đền một”

_ Một đền một?

Hắn hài lòng nhìn vẻ lắp bắp của Phúc, có vẻ cậu nhớ ra rồi. Vậy thì càng dễ dàng cho hắn

_ Đúng vậy. Một bông hồng đổi lấy 1 cái mạng nhỏ của em, quá lời đúng không. Muốn rời đi thì em phải đền cho ta

_ Nhưng làm sao để đền, tôi hiện nay không mang theo thứ gì cả.. hay là ngài thả tôi về được không. Tôi sẽ đền cho ngài gấp 10, à không, tôi sẽ đền cho ngài cả một vườn hồng. Được không?

_ Trên đời này nếu như dễ dàng như vậy thì con người đã không phải xảy ra cảnh đầu rơi máu chảy, đúng không nào?

Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, thản nhiên thưởng thức vẻ mặt hoảng hốt của Phúc mà tiếp tục

_ Mỗi một bông hồng do chính tay tạo ra đều có một công dụng của riêng nó. Em nợ nó một mạng, thì phải dùng chính bản thân mình thay thế cho nó. Cho đến khi ta cảm thấy đủ, thì em sẽ được rời khỏi đây.

_ Xin ngài…

_ Chấp nhận hoặc nhận lấy cái chết. Do em lựa chọn.

Nói rồi hắn đứng lên, quay lưng về phía cậu mà thỏa mãn ngắm nhìn ánh trăng đẹp đẽ trên bầu trời kia. Thật đẹp, tất cả những thứ gì đẹp đẽ đều sẽ phải thuộc về hắn, và chỉ được phép là của một mình hắn mà thôi. Và Phúc là người đẹp nhất, hợp mắt nhất mà hắn từng gặp...
Hắn quay lại, đưa tay về phía Minh Phúc. Sau một hồi đắn đo, cậu đành nắm lấy bàn tay hắn, để mặc cho người kia kéo đi trong bất lực. Áp lực đè nặng khiến cho ban nãy Phúc suýt nữa không thở nổi, thôi thì tạm thời cứ nghe lời hắn đã rồi tìm cách trốn đi vậy.

Và thế là cậu được dẫn vào một căn phòng sát với phòng ngủ của hắn. Theo lệnh của Đức Vua là hắn, đoàn người hầu đông đúc lần lượt mang theo đủ thứ đồ đạc vào phòng cậu. Còn Phúc thì bị kéo vào phòng ngủ phía bên trong, hắn để cậu ngồi xuống giường,nâng cằm Phúc lên rồi cúi xuống hôn phớt lên má cậu trong sự ngỡ ngàng của Phúc

_ Ngủ đi, mai sẽ là một ngày dài với em đấy..

Chapter 7: Cấm kị

Notes:

(See the end of the chapter for notes.)

Chapter Text

Đã hai tuần trôi qua và Minh Phúc dần phải chấp nhận rằng cậu sẽ phải ở nơi này khá lâu nữa. Ban đầu Phúc còn cố gắng chống trả hắn bằng cách tuyệt thực để phản đối. Nhưng chỉ sau 2 ngày thấy cậu nhất định không đụng vào một chút thức ăn nào thì hắn chỉ nói một câu thôi vậy mà đã đủ làm Minh Phúc phải chấp nhận gần như ngay lập tức

_ Ta giao cho em 15 người hầu, cứ một ngày em phản kháng thì sẽ có một cái đầu bị chặt xuống. Chấp nhận hoặc nhìn từng người một chết trước mặt mình thì tùy em.

Lúc hắn nói, bàn tay đẹp đẽ vẫn bình thản cắt miếng thịt bò trên đĩa, giống như việc giết một người đối với hắn chỉ giống như dẫm một con kiến vậy. Và dựa trên những gì Minh Phúc đã tiếp xúc cũng như ánh mắt run sợ của người hầu trong lâu đài này thì cậu biết rằng hắn không hề nói đùa.
Đức Vua thong thả cắt thịt rồi phẩy tay cho người hầu bê đến phía Phúc đang ngồi. Mặc dù cả hai bọn họ đang ngồi trong một phòng ăn vô cùng xa hoa với rất nhiều nến và đèn nhưng Minh Phúc vẫn cảm thấy lạnh vô cùng. Cậu đưa mắt nhìn đôi tay run rẩy của cô hầu gái vừa đặt đĩa xuống trước mặt mình mà khó xử, chấp nhận đồng nghĩa với việc không biết khi nào mới được về. Mà không chấp nhận thì cậu chắc rằng con dao bằng bạc khi nãy hắn cắt thịt bò cho cậu sẽ được dùng để tước đi mạng sống của một người vô tội khác…

Hắn hơi mất kiên nhẫn, việc phải chờ đợi quyết định của cậu trong khi chính bản thân đã đoán được câu trả lời làm hắn phát bực. Đức Vua đứng dậy, đi nhanh về phía Minh Phúc, hắn xiên cây nĩa vào miếng thịt rồi đưa đến trước mặt cậu,

_ Nói A đi nào

Đôi môi quyến rũ hơi mỉm cười nhưng cậu chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm đang dần tối lại vì mất kiên nhẫn, đồng thời lúc đó cũng có một tên lính canh đặt sẵn con dao lên cổ của cô hầu gái vừa bưng đồ ăn cho cậu rồi. Minh Phúc khẽ nuốt nước bọt, cũng như nuốt xuống tất cả những câu phản kháng đã dâng lên đến tận lồng ngực mình mà há miệng ra để hắn đút cho cậu. Hành động ngầm chấp nhận này làm hắn khá hài lòng, Đức Vua đưa tay ra xoa đầu cậu, khen ngợi

_ Ngoan lắm

Nói rồi hắn phẩy tay cho đám người hầu tiến lên phục vụ Minh Phúc còn bản thân thì bước nhanh ra ngoài, không quên dặn dò

_ Ta sẽ gặp lại em ở phòng nhạc

.

.

.

“ Thực ra hắn cũng đâu có tệ lắm…”

Minh Phúc ngồi thơ thẩn bên cửa sổ, ngắm nhìn đôi chim họa mi đang đùa nghịch với nhau mà nghĩ về hai tuần vừa qua của mình. Thật ra hắn cũng không hành hạ gì cậu mà chỉ yêu cầu cùng hắn đọc sách, vẽ tranh rồi đánh đàn gì đó thôi. Tiếp xúc lâu dần thì cậu cũng nhận ra người này thật sự rất giỏi, cũng rất am hiểu về nghệ thuật và có khá nhiều điểm chung với Phúc. Mỗi khi ở cùng hắn cậu giống như tìm được một tri kỷ vậy, cậu có thể nói chuyện với hắn hàng giờ mà không chán về đủ thứ trên đời mà cả hai cùng hứng thú.

Nhưng mà…

Minh Phúc thở dài lần thứ mười mấy trong ngày, mấy hôm nay ánh mắt hắn nhìn cậu lạ lắm. Ánh mắt chứa đựng những cảm xúc mà Phúc không dám gọi tên, có ham muốn, có một chút si mê nhưng nhiều nhất vẫn là…

_ Thưa cậu Phúc,

_ Ah, tôi đây

_ Nước đã chuẩn bị xong ạ, mời cậu à anh Phúc đi tắm ạ.

_ Cảm ơn Khánh nha

Minh Phúc rút lại dòng suy nghĩ rối rắm của mình rồi đi theo Tổng quản của lâu đài. Hai tuần là đủ để cậu làm quen với mọi người trong lâu đài này, đặc biệt là Khánh - tổng quản lâu đài. Khánh kém Phúc 2 tuổi và đã làm việc rất lâu ở đây rồi. Trái với sự xa cách ngày đầu thì bây giờ cả hai khá thân, Phúc cũng đã coi Khánh trở thành người bạn thứ 3 của mình ở nơi này rồi. Ở nơi cậu sống trước kia bởi thân phận con trai Bá tước mà Phúc gần như không có một người bạn đúng nghĩa, vì vậy Phúc trân trọng những người bạn này lắm lắm.

“ Không biết Neko và Bảo đang ở đâu nhỉ”

Phúc dựa vào thành bể mà nhớ về hai người bạn đã lâu không được gặp của mình. Đúng là lâu đài của Đức Vua có khác, bể tắm cũng phải to gấp vào chục lần cái bồn tắm ở nhà cậu, đã vậy còn có nước khoáng nữa chứ. Làm Phúc cứ muốn ngâm mãi thôi. Đặc biệt người hầu hôm nay còn rải thêm cánh hoa hồng khiến cho nước tắm đượm hương hoa làm Minh Phúc không muốn lên bờ chút nào.

Đang trong lúc Minh Phúc líu lo ngân nga mấy câu hát cậu học được từ mẹ mình thì có một bóng dáng cao lớn đang lặng lẽ rẽ nước đi đến gần cậu. Minh Phúc mải ngắm trăng nào hay biết, chỉ đến khi một vòng tay rắn chắc ôm chầm lấy cậu từ đằng sau thì Phúc mới giật mình quay lại. LÀ HẮN!!

Vốn dĩ hắn định chờ Phúc tắm xong rồi mới gặp cậu, nhưng hôm nay lúc đi săn có chút bẩn, mà hắn thì thích sạch sẽ, vì vậy thay vì chờ đợi thì Đức
Vua quyết định tắm luôn. Và khi nhìn thấy bờ lưng tuyết trắng cùng cặp mông căng tròn ẩn hiện kia, hắn chợt hơi tiếc vì tới bây giờ mới tắm chung với cậu..

Minh Phúc toan định lùi lại thì đã bị hai cánh tay như gọng kìm giữ chặt. Hắn vòng tay ôm lấy eo cậu, hơi thở hắt ra vì độ mềm mại truyền đến. Một tay hắn ôm eo cậu, tay còn lại giữ chặt lấy cằm của Phúc mà bắt cậu nhìn thẳng vào hắn. Ngón tay thon dài miết lấy bờ môi hồng xinh kia rồi không để cho Phúc kịp chuẩn bị mà hôn xuống. Nụ hôn của hắn cũng giống như chủ nhân của nó vậy, hung hăng bá đạo không để cho người bên dưới có thể kịp chạy trốn. Hắn kéo cậu sát hơn vào người mình mà tiếp tục mút mát lấy đôi môi của Minh Phúc.

Ngọt, ngọt quá. Vì sao môi cậu lại ngọt đến vậy? Không biết bên trong miệng cậu có ngọt không nhỉ?

Nghĩ là làm,hắn mặc kệ tay cậu đang đấm thùm thụp vào ngực mình mà cắn lấy môi dưới của Minh Phúc buộc cậu phải hé môi để cho lưỡi hắn tiến vào. Quả là không phụ sự kỳ vọng của hắn, bên trong miệng Phúc thậm chí còn thơm và ngọt hơn bên ngoài rất nhiều. Cái lưỡi đói khát của hắn tham lam sục sạo khoang miệng người trong tay, lướt qua hàm răng trắng mà mỗi lần cười với hắn đều khoe ra hai chiếc răng cửa đáng yêu tệ. Lưỡi hắn cuốn lấy lưỡi cậu, ép cậu phải đáp lại hắn trong bất lực. Tay hắn cũng không hề rảnh rỗi mà chu du dọc người Phúc, xuýt xoa vì sự mềm mại mà nó cảm nhận được. Nhận thấy Phúc đang hơi lả đi vì thiếu khí, hắn tiếc nuối dời môi cậu ra rồi ngay lập tức ngậm lấy cần cổ trắng ngần của Phúc mà mút mát. Hắn kéo hai tay cậu qua sau đầu rồi áp sát Phúc vào thành bể tắm để cho cậu không thể giãy giụa nữa, để hắn mặc sức tung hoành.

Minh Phúc dùng hết sức giãy giụa khỏi gọng kìm của người kia. Nhưng dù cậu cố gắng đến đâu đi chăng nữa, thì vẫn chẳng thể thoát khỏi sự giam giữ của hắn. Cậu chợt nhận ra, khi còn ở nhà thì bị giam hãm trong cái gọi là nghĩa vụ gia tộc. Kể cả khi đến một nơi xa lạ như vậy, Phúc cũng vẫn chẳng thể có được tự do.

Minh Phúc bỗng nhiên thấy mệt quá..

Phía bên dưới ngực cậu, hắn vẫn say xưa liếm cắn. Thân thể Phúc giống như một chất gây nghiện hạng nặng khiến cho hắn không thể dứt ra nổi. Mà hắn cũng chẳng muốn dứt ra chút nào.

Chợt.

Tách...

Một giọt chất lỏng nóng hổi bỗng rơi lên má của hắn, ban đầu hắn chỉ nghĩ rằng đó là nước mắt, nhưng khi ngẩng lên thì cậu thật sự làm hắn ngỡ ngàng.

Là máu của Phúc

Đỏ rực

Thật chói mắt

_ NGƯỜI ĐÂU????

Notes:

Nghĩ gì ông già ăn được em yêu sớm vậy :)))
Khi nào ổng được ăn ẻm thì tui mới nói tên ổng :)))))
Còn bà nào hóng k ạ...

Chapter 8: Memory

Chapter Text

Hắn chống tay vào ban công, si mê ngắm nhìn bóng hình xinh đẹp đang ngồi vẽ dưới tán cây tùng. Nắng vàng nhẹ nhàng ve vuốt đôi má hây đỏ vì cười quá nhiều, nắng hôn lên mái tóc bông mềm của Minh Phúc rồi chiếu sáng đôi mắt vốn đã lung linh hơn cả sao trời của cậu khiến cho lòng hắn trở nên rộn ràng. Không chần chừ nữa, hắn đi nhanh xuống nơi mà Phúc đang ngồi rồi ôm chặt cậu vào lòng. Minh Phúc hơi giật mình nhẹ, nhưng khi cảm nhận được hơi ấm quen thuộc thì thoải mái dựa hẳn người vào hắn.

_ Anh Jun xong việc chưa?

_ Nếu ta nói vì quá nhớ em mà bỏ dở công việc thì em có tin không? Hửm

Hắn nhẹ nhàng thủ thỉ vào tai Minh Phúc, tiện thể thổi nhẹ vào tai cậu làm Phúc rụt lại vì nhột mà cười khúc khích. Cậu khẽ hôn má hắn

_ Lát nữa chúng ta lại gặp nhau rồi mà, anh đi làm việc nốt đi không đêm nay lại phải thức đêm. Em không chờ đâu đó ~

Hắn làm sao có thể thỏa mãn với cái hôn má đó chứ. Jun vòng tay, xoay người Minh Phúc lại đối diện với mình rồi ngay lập tức cúi xuống trao em một nụ hôn nồng nàn. Minh Phúc sau vài giây trúc trắc thì cũng vụng về hé miệng ra đáp lại hắn, hai cái lưỡi say sưa mà cuốn lấy nhau trong nắng chiều vàng rực. Tay hắn siết chặt lấy eo em còn em thì cũng không hề kém cạnh mà vòng tay lên cổ người kia kéo hắn sâu hơn vào nụ hôn của cả hai. Rất lâu sau hắn mới tiếc nuối buông Minh Phúc ra để cậu thở, hắn tham lam hôn lên má cậu rồi hôn lên khóe miệng Phúc mà trêu đùa

_ Đã hôn biết bao nhiêu lần rồi mà sao em vẫn không biết cách thở vậy?

_ Kệ emm, anh mau đi làm việc đi

_ Được rồi, hẹn em tối nay nhé.

Hắn hôn lên trán cậu rồi mới tiếc nuối rời đi. Trước khi đi, Jun lạnh lẽo quét mắt qua vị tổng quản đang cố gắng cúi gằm mặt xuống đất rồi dặn dò

_ Nhớ TRÔNG CHỪNG Phúc cẩn thận!

Minh Phúc mải tập trung vào khung vẽ mà không để ý câu nói của hắn với Khánh, nếu cậu chú ý hơn sẽ nhìn được sắc mặt của Duy Khánh hơi trầm xuống sau khi nghe hắn nói. Vì Khánh hiểu rõ từ “trông chừng” của hắn có nghĩa gì..

Duy Khánh sẽ không bao giờ quên được cái đêm định mệnh đó. Hai tuần trước, Đức Vua vội vàng bế Minh Phúc đi ra từ phòng tắm. Cả hai đều chỉ quấn vội chiếc khăn tắm mà chính Khánh đã chuẩn bị sẵn. Minh Phúc nằm trong vòng tay hắn, mắt cậu nhắm nghiền.Khánh hoảng hồn nhìn hai dòng máu đỏ đặc biệt chói mắt đang chảy ra từ đôi mắt xinh đẹp của Phúc. Nó hốt hoảng gọi ngự y rồi chạy theo Jun về phòng ngủ để cấp cứu cho cậu trong sợ hãi. Sau một đêm đầy cố gắng của tất cả mọi người thì đôi mắt của Phúc đã được cứu.

Nhưng Khánh vẫn không thể nào thở phào nhẹ nhõm được, bởi Minh Phúc sau đêm đó đã lâm vào hôn mê sâu. Thêm một ngày cậu chưa tỉnh lại là thêm một ngày hắn vì cáu giận mà trừng phạt thật nặng đám người hầu quanh Phúc. Không khí lâu đài thì ngày một nặng nề hơn

_ Sao? Vẫn chưa tìm ra nguyên nhân ?

_ Thưa bệ hạ, mấy ngày nay nhóm ngự y chúng thần đã cố hết sức thảo luận. Đến nay vẫn chưa có kết luận chính xác ạ..

_ Vậy ta nuôi các ngươi để làm gì?

Hắn trầm giọng tra hỏi, hai viên ngọc được xoay trong tay vì lực bóp quá mạnh mà nát vụn thành bột phấn khiến cho vị ngự y run lên bần bật.

_ Thưa.. thưa bệ hạ, tuy chưa chắc chắn 100%, nhưng chúng thần cũng đã suy đoán được nguyên do cậu Minh Phúc không tỉnh lại rồi ạ.

_ Ô, là gì?

_ Chúng thần đoán có lẽ là do bản thân cậu ấy đã chịu nhiều áp lực về tâm lý cộng thêm những sự việc xảy ra gần đây, khiến cho chính cậu Phúc không muốn tỉnh dậy ạ..

_ Áp lực tâm lý? Vậy có cách nào không? - Giọng hắn đã nhẹ hơn đôi chút

Vị ngự y già lén lau mồ hôi đang chảy ròng trên trán mà thở phào, nhưng ông không dám thả lỏng mà tiếp tục thận trọng trả lời Đức Vua

_ Có hai cách, một là dùng phép thuật hệ lôi cường độ nhẹ ép cậu Phúc phải tỉnh dậy. Nhưng nó sẽ làm tinh thần của cậu Phúc bất ổn, dễ gây ra một số tác dụng phụ không đáng có. Cách thứ hai là tạm thời khóa trí nhớ của cậu Phúc lại, để cho cậu Phúc quên đi hết những điều làm cậu ấy không vui, cách này an toàn hơn, có điều…

_ Chuyện gì?

_ Để khóa trí nhớ của cậu Phúc lại cần một luồng sức mạnh cực kỳ lớn mà tất cả ngự y đều không đủ. Người duy nhất có thể thực hiện..

_ Là bổn vương?

_ Bệ hạ anh minh. Nhưng như vậy thì có chút không phù hợp

_ Không sao, chuẩn bị đi!

Vậy là ngay đêm hôm đó, một trận pháp vô cùng lớn được vẽ ra trong Vườn Thượng Uyển. Ngồi ở giữa chính là Đức Vua và Minh Phúc. Hắn ôm chặt cậu trong vòng tay, vừa ôm vừa nghe chỉ dẫn của đám ngự y đang ngồi xung quanh để hỗ trợ. Đức Vua nắm chặt chiếc vòng ngọc trong tay, miệng bắt đầu lẩm nhẩm thần chú đã học thuộc. Theo lời hắn, trận pháp bắt đầu sáng lên, cộng thêm sức mạnh được truyền vào từ bên ngoài. Luồng sáng bắt đầu trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết, ôm trọn lấy cả hai người ở giữa. Khi ánh sáng bao bọc trọn vẹn cả hai thành một cái lồng thì hắn bắt đầu thả sức mạnh ra, luồng ánh sáng màu đỏ từ tay hắn ngay lập tức chui vào mái tóc nâu xù của Minh Phúc, thâm nhập vào bên trong đầu cậu. Khoảng một vài phút sau, phần trí nhớ được cô đọng lại của Minh Phúc theo sự dẫn dắt của Đức Vua bay ra ngoài. Hắn cẩn thận điều khiến chấm sáng kia bay vào mặt vòng ngọc trong tay. Sau khi hắn kết thúc, chiếc lồng ánh sáng bao bọc lấy họ cũng bắt đầu mờ dần rồi tắt hẳn, cả hai cũng từ từ hạ xuống đất.

_ Thưa bệ hạ, xin người hãy đánh thức cậu Minh Phúc. Theo như trong tư liệu, để đánh thức thì cần một nụ hôn ạ…

Hắn không chần chừ mà đặt lên môi Minh Phúc một nụ hôn. Có lẽ do chuyện xảy ra mấy ngày nay mà Đức Vua không còn dám mạnh bạo với cậu nữa. Nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc vừa kết thúc cũng là lúc đôi mắt hạnh xinh đẹp của Minh Phúc mở ra..

_ Anh là…

_ Ta là Jun, hôn phu của em. Mừng em đã tỉnh lại Minh Phúc à..

Từ đó, Phantomhive Minh Phúc tạm thời biến mất. Chỉ còn lại Tăng Vũ Minh Phúc- hôn phu tương lai của Jun Phạm, Đức Vua vĩ đại của Vamderland...

Chapter 9: Rings

Notes:

Songs : TEETH - 5 Seconds of Summer
Chúc mn ngon miệng :)))

Chapter Text

Minh Phúc tựa lưng bên khung cửa sổ lớn nhìn ra ngoài vườn. Vài tuần trôi qua từ đêm mà cậu tỉnh lại trong vòng tay Jun- vị hôn phu của mình. Theo như lời hắn nói, Minh Phúc trong một chuyến đi chơi đã bị ngã xuống khe núi, khiến cho đầu của cậu bị va đập mạnh mà hôn mê sâu. Va đập mạnh cũng khiến cho Minh Phúc bị mất trí nhớ luôn. Cậu không thể nhớ được bất cứ thứ gì kể cả tên mình cũng như thân phận thật sự. Mỗi lần Minh Phúc gặng hỏi người hầu thì đều bị lảng tránh, kể cả Duy Khánh cũng chỉ dám úp mở rằng cha mẹ của Minh Phúc hiện nay vẫn đang mất tích và Jun vẫn đang cho người tìm kiếm họ rất gắt gao…

Minh Phúc cũng đã có lúc nghi ngờ về Jun, về cả những lời hắn kể cho cậu, thậm chí kể cả cái danh phận hôn phu của Đức Vua mà cậu đang mang này. Nhưng mỗi khi đối mặt với ánh mắt đầy tình cảm của hắn, Phúc cảm nhận được được tình yêu cháy bỏng của hắn dành cho cậu. Và chính Phúc cũng chẳng biết vì sao mà cậu không hề cảm thấy ghét bỏ điều đó, thậm chí cậu còn cực kỳ hưởng thụ tình yêu của hắn dành cho mình và cũng không ngần ngại đáp lại Jun. Mỗi cái ôm, mỗi nụ hôn nồng nhiệt của hắn đều khiến cho trái tim thấp thỏm của Minh Phúc dịu lại. Và cho đến khi cậu khôi phục trí nhớ, hắn chính là người thân duy nhất của cậu…

"Some days you're the only thing I know
Only thing that's burning when the nights grow cold"

 

_ Đang nghĩ gì vậy?

Vòng tay rắn chắc với mùi hương quen thuộc của hắn lại bao trọn lấy Minh Phúc. Không cần quay lại Phúc cũng có thể ngửi được mùi hương hoa hồng đen đặc trưng mà chỉ hắn mới có. Hắn mới tắm xong, cả người vẫn còn vương chút hơi nước, da thịt vì vừa tắm qua nước nóng nên vẫn giữ nguyên độ ấm áp sát vào lưng của Minh Phúc, truyền cho cậu chút hơi ấm giữa đêm sương gió lạnh. Hắn hôn dọc từ vành tai xinh xinh xuống đến cần cổ trắng mịn của Phúc, không quên hít trọn mùi thơm của cậu vào lồng ngực. Nếu như mùi của hắn là hoa hồng đen mạnh mẽ và đầy nam tính thì hương thơm của Phúc khác biệt hơn, đó là mùi hồng trắng có chút ngọt nhẹ, không quá đậm như của hắn và mang nét thanh thoát như một làn hương thoảng qua trong gió. Thật vậy, cậu chính là bông hồng trắng tinh khôi, trong sáng và thanh khiết nhất trong đời hắn. Hắn đê mê ngửi lấy hương nhẹ nhàng mà gây lưu luyến của Phúc, thật sự là không muốn dứt ra chút nào.

_ Không có gì

_ Đưa tay trái của em cho ta nào.

Minh Phúc khó hiểu đưa tay của mình cho hắn. Jun nâng niu bàn tay cậu rồi nhanh chóng đeo vào ngón áp út một chiếc nhẫn kim cương cực kỳ tinh xảo trước ánh mắt ngạc nhiên của cậu. Sau khi đeo xong, hắn hài lòng ngắm nghía thành quả của mình rồi đặt lên đó một nụ hôn phớt khiến cho cậu cười khúc khích

_ Sao tự dưng lại đeo nhẫn cho em vậy?

_ Chiếc nhẫn cũ đã mất rồi, ta đeo cho Phúc một chiếc mới. Vợ của Đức Vua không được phép thiếu thứ gì cả.

_ Vậy nhẫn của anh đâu?? Đây là nhẫn đôi mà đúng không?

Cậu xòe tay, chu môi đòi hắn. Sau khi nhận được nhẫn thì cũng nhanh nhẹn túm lấy tay người kia rồi đeo vào. Minh Phúc hài lòng nhìn hai bàn tay một đen một trắng của hai người lồng vào nhau, hai chiếc nhẫn cũng kề sát nhau mà lấp lánh dưới ánh nến còn hắn thì chỉ đặt mắt của mình lên mái tóc nâu mềm đang đung đưa của cậu. Một lúc sau, có lẽ là không nhịn được nữa nên hắn bế xốc cậu lên, vừa đi về phía chiếc tràng kỷ lớn giữa phòng vừa hôn cậu nồng nhiệt. Hắn đè lên người cậu, môi lưỡi cả hai vấn vít nhau không dời. Tay hắn ôm trọn lấy eo cậu, siết chặt lấy mà luồn vào trong lớp áo ngủ mỏng manh, mạnh mẽ ve vuốt. Hắn ngậm lấy môi dưới của cậu, mút mát giống như ăn một viên kẹo ngọt ngào nhất trong cuộc đời hắn từng được ăn. Cậu để mặc cho tay hắn càn quấy, tay Phúc luồn vào mái tóc đen dày của hắn cố gắng kiềm chế tiếng rên đang chực chờ được bật ra từ cổ họng oanh vàng. Jun lướt xuống xương quai xanh của Phúc,mạnh mẽ đặt lên đó một dấu ấn của hắn rồi mới lưu luyến dứt ra. Hắn khàn khàn dặn dò

_ Ngủ sớm đi. Mai ta sẽ đưa em đi chơi.

Dứt lời, hắn hôn lên trán cậu toan dời đi, nhưng đêm nay thì khác. Minh Phúc níu lấy áo hắn, tay cậu vòng qua cổ hắn, tự nguyện dâng hiến đôi môi mình cho hôn phu để rồi lại bị hắn dày vò một trận nữa. Cậu thở dốc giữa những nụ hôn, tay vẫn níu chặt cổ hắn mà nhỏ giọng

_ Đừng đi, đêm nay Jun ngủ chung với em được không?

Hắn hơi ngỡ ngàng, đã vài lần hắn không thể kiềm chế mà muốn nhiều hơn nhưng Minh Phúc đều ngần ngại. Vậy mà đêm nay cậu lại…

_ Thật không? Ta vẫn nghĩ em muốn để tới đêm tân hôn?

_ Anh không muốn thì thôi vậy.

Cậu vùng vằng vì ngại, nhưng hắn đâu dễ bỏ qua cơ hội ngàn vàng này. Hắn bế cậu lên, bắt cậu vòng hai chân quanh người mình, tay hắn ôm trọn lấy bờ mông căng mẩy mà giữ chặt. Môi lưỡi cả hai không phút nào dời nhau từ chỗ trường kỷ ở phòng sách đến phòng ngủ của hắn. Cho đến khi Minh Phúc được đặt nằm ngay ngắn ở chính giữa chiếc giường Kingsize giữa phòng hắn thì cậu mới nhận ra áo ngủ của mình đã bị lột ra tự lúc nào. Da thịt trắng nõn hơi hồng lên vì ngượng nhìn thật là ngon miệng. Hắn không chần chừ mà hôn lên từng tấc cơ thể mà bản thân đã thèm muốn từ lâu, há miệng gặm cắn. Hắn dạo chơi từ cần cổ trắng mịn, lưu lại đó vài dấu hôn đỏ rực, tạm bỏ qua hai bên xương quai xanh đã bị đánh dấu từ trước mà tiếp tục tấn công bờ ngực đẫy đà. Nụ hoa hồng tươi nổi bật trên nước da ngọc trai thật khiến cho người ta khó lòng dời mắt. Jun cọ nhẹ mũi mình như chào hỏi với đầu nhũ non mềm rồi mới để cho đôi môi mỏng tiếp tục công việc của nó. Hắn hé môi, ngậm trọn vẹn đầu ngực của cậu vào miệng rồi bắt đầu dày vò. Ngậm lấy, mút mát cho thật ước rồi mới cắn nhẹ cho hai đầu ngực cương lên đỏ rực lên, xen lẫn với đám dấu hôn hồng nhạt xung quanh nhìn thật giống vườn hoa hồng ngoài kia của hắn. Mà hoa ngoài kia hay hoa trong này, thì đều là của hắn mà.

Minh Phúc thở dốc, vặn người nửa tránh né nửa mời gọi người bên trên tiếp tục. Lúc hắn cúi xuống ngắm nhìn cậu cũng là lúc Phúc được tạm nghỉ mà cố gắng ngắm nhìn chồng tương lai đang cày cấy trên người mình. Thấy hắn vẫn còn quần áo chỉnh tề, cậu không ngần ngại mà kéo tụt chiếc áo lụa đang bao bọc mớ cơ bắp kia xuống. Áo ngủ rơi xuống, cơ bắp như tượng tạc màu đồng hiện ra rõ ràng hơn bao giờ hết. Cơ bụng sáu múi phập phồng theo nhịp thở, bờ ngực vững chãi theo chuyển động của hắn mà xà xuống, áp sát lấy da thịt cậu nóng hổi. Minh Phúc vòng tay ra sau lưng Jun, ôm lấy bờ lưng rộng mặc cho hắn liên tục cắn mút da thịt mình. Đôi môi mỏng của hắn bắt đầu tấn công xuống bên dưới của cậu, hắn dùng răng kéo cạp quần của Phúc xuống rồi quăng hẳn xuống sàn. Dưới ánh nến, thân thể trắng nõn hiện ra toàn bộ, lõa lồ nhưng không hề dung tục, cơ thể Minh Phúc đẹp đến mức hắn phải ngưng thở. Hơi thở vốn đã nặng nề nay tựa ngàn cân mà trút ra, hun đến mức làm cho dương vật hồng hào kia hơi ngẩng đầu.

Minh Phúc xấu hổ lấy hai tay che nơi đó lại, nhưng hắn còn nhanh hơn. Tay hắn bắt lấy tay cậu, vòng lên qua đầu Minh Phúc mà giữ chặt lấy. Tay còn lại không yên phận mà nắm lấy dương vật kia, bắt đầu vuốt. Minh Phúc oằn mình trong khoái cảm đầu đời, đôi môi liên tục bật ra những tiếng rên cao vút rồi lại bị hắn cướp lấy mà cuốn vào những nụ hôn say đắm. Xử nam nhanh chóng đầu hàng trong tay của kẻ lão luyện, cậu cảm thấy ngay cả những vết chai trên tay hắn cũng đang được dùng để bắt nạt mình nữa. Minh Phúc cong lưng bắn ra dòng sữa đầu tiên của đêm nay rồi xụi lơ thở dốc, mặc cho hắn hài lòng mỉm cười nhìn tha cho tay cậu để chuyển sang nâng chân cậu lên cao. Jun tách hai chân Minh Phúc ra, chậm rãi hôn dọc từ bắp chân xuống sau phía đùi non đầy mời gọi. Da thịt cậu nhạy cảm, mỗi lần bị hôn mạnh một chút đều dễ dàng hiện lên dấu vết, nhưng vẫn chẳng thể nào ngăn hắn không há miệng ra mà cắn lên cả. Từ phía bên trong đùi non đã phủ kín dấu hôn, hắn ngẩng lên, lật úp Minh Phúc lại, tiếp tục tiến tới hang động mà bản thân đã chờ đợi từ lâu.

Lưng cậu thật đẹp, cơ bắp dù không nhiều như hắn nhưng vẫn cực kỳ săn chắc. Hõm lưng cong cong nối liền đến hai cánh mông tròn lẳng thật khiêu khích người nhìn là hắn. Hai bàn tay không nhịn được mà chạm xuống, vần vò rồi tiện tay vỗ lên đó mấy cái. Đổi lại là ánh mắt dù đã mờ sương vì khoái cảm nhưng vẫn cố lườm hắn vì ngượng. Hắn hôn lên bờ mông Phúc như dỗ dành, rồi bắt đầu khai mở hậu huyệt hồng hào kia…

Minh Phúc nằm úp, cắn chặt gối ngăn tiếng nỉ non trong khi ngón tay đầu tiên của hắn tiến vào. Nơi thầm kín chưa bao giờ tiếp nhận dị vật khó khăn tiếp nhận sự xâm nhập của người kia. Cậu gồng cứng người, cơ thể vì căng lên lại càng siết chặt ngón tay hắn đến đau nhức. Hết cách, hắn đành rút tay ra rồi một lần nữa lật người cậu lại, để cho họ đối diện nhau. Hắn hôn lên khóe mắt đã bắt đầu vương vài giọt lệ rồi an ủi

_ Ngoan, thả lỏng người nào

Cậu nghe lời hắn, ngón tay kia cũng dễ dàng ra vào hơn. Hắn với lấy lọ bôi trơn, đổ thêm vào tay rồi tiếp tục đưa thêm một ngón nữa vào trong cậu, chậm rãi ra vào. Minh Phúc thật sự mở ra những giới hạn mới của hắn, cự vật vẫn đang gào thét đòi thoát ra khỏi quần mà tiến sâu vào bên trong hậu huyệt nhưng hắn vẫn cố kiềm nén mà chuẩn bị cho cậu thật tốt. Rồi ngón thứ 3 thuận lợi tiến vào, hắn hôn lên môi cậu, hôn lên đôi lông mày đang nhíu chặt để cho chúng giãn dần ra, một tay còn lại vươn ra phía trước vuốt ve dương vật đang cương lên lần nữa của cậu. Đến khi đã cảm thấy đủ, Jun nhanh chóng cởi quần. Dương vật thô to bật ra, hắn nắm tay Minh Phúc đặt lên đó. Bàn tay mềm mịn của cậu lướt qua đến đâu, cự vật kia lại to ra thêm một chút khiến cậu nhắm mắt lại vì sợ

_ To quá.. em sợ rách..

_ Không sao

_ Aghhh

Ba ngón tay chẳng là gì so với thứ đó cả, ngay khi đầu khấc tiến vào thay cho tay hắn, nơi đó dù đã được nới ra vẫn khó lòng tiếp nhận nó. Minh Phúc oằn người, theo bản năng né tránh thứ đang chực chờ tiến sâu hơn vào cơ thể mình. Jun chồm lên, kéo tay cậu lại giữ chặt. Môi cả hai lại tìm đến nhau, nồng nàn triền miên. Hắn vừa hôn vừa từ từ tiến vào, cho đến khi thứ đó nằm trọn vẹn bên trong Phúc thì đã là một lúc lâu sau. Jun mút lấy ngực cậu, kéo Minh Phúc tới gần khoái cảm vô bờ. Bờ hông chậm rãi chuyển động, từ từ ra vào để cậu làm quen. Rồi đến khi tiếng rên bắt đầu thoát ra từ đôi môi đỏ mọng kia thì bữa tiệc chính thức bước vào cao trào. Bờ hông vạm vỡ liên tục chuyển động với tốc độ không tưởng mà ra vào bên trong Minh Phúc. Không cần nhịp điệu, không quan tâm nông sâu, ngay bây giờ hắn và cậu quay về với bản năng nguyên thủy nhất mà giao hợp. Hắn vòng chân cậu qua vai, nhờ vào tư thế chân mà tiến vào sâu hơn nữa. Điểm gồ lên bên trong Minh Phúc liên tục bị dày vò khiến cậu khổ sở rên rỉ. Nhưng lần này hắn không dừng lại mà liên tục đẩy hông, sâu hơn, mạnh hơn nữa. Minh Phúc bị đẩy mạnh lên đến gần phía đầu giường rồi lại bị hắn kéo lại mà hôn sâu. Bờ mông trắng nõn vừa bị tác động bởi hông hắn, vừa bị nắn bóp tiên lục đến ê ẩm.

Cậu là thuyền, dập dềnh theo những nhịp sóng mạnhh mẽ của hắn mà bị đẩy đến bến bờ khoái cảm. Con thuyền bị sóng dày vò mãi mới vào được đến bờ thì lại bị đánh tan thành cát, rồi lại bị chính lửa tình của hắn hun nóng mà tan chảy. Minh Phúc đầu óc trắng xóa chỉ biết ôm lưng hắn mà nỉ non xin tha. Dương vật cậu bị khoái cảm phía sau dày vò lại tiếp tục phun trào một lần nữa. Hắn cong lưng, chạy nước rút mà đâm mạnh hơn nữa, nhanh hơn nữa vào điểm khoái cảm của Phúc rồi bắn ra dòng tinh nóng hổi đậm đặc vào bên trong cậu. Hắn ôm chặt lấy Minh Phúc, gầm nhẹ vì cực khoái. Hai bàn tay đan chặt vào nhau, hai chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh không rời…

_ Phúc, em là của ta. Mãi mãi..

Notes:

Hố mới hố mới hệ hệ
Ai hóng khum ạ ????
Hứa là quằn...