Actions

Work Header

Tai nạn nghề nghiệp ư!?!?!?

Summary:

Trên đường trở về trạm căn cứ sau khi thành công triệt phá cơ sở sản xuất cầu năng lượng giả, cả nhóm Kokotaim bất ngờ bị trúng tia của một cầu năng lượng khiến…… giới tính bị đảo lộn. Không thể trở lại giới tính cũ mà phải đợi 'thủ phạm' sạc đầy đồng nghĩa rằng họ phải sống với giới tính đảo ngược trong suốt khoảng thời gian đó. Chúng ta có 2 ‘cô nàng’ hay chòng ghẹo nhau với 2 ‘cậu trai’ kỳ phùng địch thủ mở ra đủ các tình huống bi hài giải trí. Vậy mà giữa nhóm bạn khổ sở thích nghi với giới tính mới, nhóc Oboi của chúng ta lại vô cùng bình tĩnh và thuần thục (???), thậm chí còn biết…… chăm sóc tóc và tết tóc, tạo kiểu?!?! Ủa alo em, lí do giải thích cho điều này là gì? Hãy cùng theo chân hành trình nhóm Kokotaim tìm hiểu khi sống với giới tính mới nào.
P/s: thời điểm của fic lấy từ cuối tập 19 trong series Galaxy đến trước tập 20

Chapter 1: Chương 1: Rắc rối bất ngờ

Notes:

(See the end of the chapter for notes.)

Chapter Text

Trong tàu vũ trụ Công Lý

“Bộ phận bị hỏng đã được sửa chữa ổn thỏa rồi!” Đội trưởng Papa sung sướng nói.

“Hả? Làm thế nào mà mấy cậu sửa được tàu vũ trụ?” Koko Ci nghe báo cáo xong thì thắc mắc.

“Dễ ợt à. Chúng tôi dùng Copybot với Pastebot tạo ra bộ phận cần thiết thôi.” Gopal nói với vẻ tự hào về sự nhanh trí này.

“Chúng ta sắp tới trạm TAPOPS rồi mấy đứa à!” Papa Zola hào hứng thông báo với cả nhóm.

“Yê!!!” Mọi người hoan hô vui mừng.

“Bùm! Đoàng!” Âm thanh động cơ được làm ra từ sức mạnh Copy & Paste nổ tung như một gáo nước lạnh tạt vào niềm vui của họ.

Đội trưởng Papa mặt xanh lại, hoảng hốt không thôi trong khi tay vẫn cố cầm lái như đang cầm chiếc phao cứu sinh duy nhất: “Ôi trời đất quỷ thần ơi! Bộ phận fake phát nổ rồi! Tàu sẽ bị đâm mất!!!” 

“Tuyệt – vời! Đây là… lí do tại, tại, tại sao chúng ta… không nên dùng đồ nhái đó, các cậu à!” Boboiboy cố nói hoàn chỉnh câu khi mỗi từ thốt ra lại như bị bay ngược vào trong họng còn tay thì bấu chặt vào lưng ghế ngồi để không bị dính lên tường đằng sau do quán tính. 

“Tích!” Một âm thanh nhỏ bé vang lên giữa khung cảnh hỗn loạn được “hợp xướng” bởi tiếng động cơ vẫn nghị lực rít gào và tiếng hét thất thanh của mọi người, rất nhanh đã bị nhấn chìm, không ai để ý. Duy chỉ Ochobot với khả năng cảm nhận rà quét năng lượng chợt cảm nhận được một luồng sức mạnh dị thường nào đó mà quay đầu nhìn về đống cầu năng lượng giả tịch thu được đang bị ép dính chặt trên tường.

Một quả cầu năng lượng với vỏ ngoài màu bạc bình thường không hề có họa tiết hay đặc điểm gì nổi bật, cứ như thể mấy lọ đồ hộp không nhãn mác không rõ nguồn gốc xuất xứ. Ánh sáng quanh thân nó nhấp nháy liên hồi rồi thình lình bắn ra một tia năng lượng xoắn đen trắng nhắm thẳng đến nhóm Kokotaim, những người đang vật lộn để không bị quán tính quật lại.

Âm thanh máy móc trục trặc như tiếng kim loại lỉnh kỉnh chỉ còn sót lại loáng thoáng vài từ: "Khóa m-- tiêu: Gi........ Sức mạnh Đ.........."

“Các cậu, cẩn thận!” Ochobot hét lên cảnh báo và trượt tay ôm theo cái mũ khủng long của Boboiboy lao về phía đám hàng nhái theo quán tính và ngất xỉu. Còn tiếng cảnh báo đó cũng tan biến theo lực cản thay vì truyền vào tai những người cần nghe.

“Uỳnh! Rầm!” Tàu Công Lý, nhờ một phép màu thần kỳ nào đó, đã thành công hạ cánh an toàn về trạm TAPOPS bằng cách đâm sầm xuống sân đỗ mà không nổ tùm lum.

“Au! Mọi người không sao chứ?” Một giọng nói nhẹ nhàng vừa quen vừa lạ vang lên.

“Ừ, không sao, chỉ hơi choáng thôi.” Một giọng nam trầm khác đáp lại với ngữ điệu mệt mỏi.

Cả nhóm ê ẩm cả người vì tiếp sàn bằng cả tấm thân. Cửa tàu tự động mở, Đội trưởng Papa nhũn ra như cọng bún, nằm bò lên bảng điều khiển: “Công lý… thấy chóng mặt quá, Công lý… cần nghỉ ngơi. Mấy đứa… cứ xuống… trước đi.”

Kéo cơ thể vẫn còn kêu đau oai oái, cả nhóm gượng dậy. Fang suýt vấp ngã lần nữa, cậu thấy trọng tâm cơ thể hơi khác với bình thường.

“Chúng ta xuống chào Đô đốc với Chỉ huy đã nào.” Giọng Boboiboy nghe vẫn thật lạ tai. Cả nhóm xuống tàu trong khi vẫn chưa kịp nhìn rõ mặt nhau và đứng nghiêm chỉnh chào hỏi Đô đốc Tarung cùng Chỉ huy Koko Ci.

Cả nhóm kính cẩn chào, ánh mắt nhìn thẳng nhưng 1 giây, 3 giây, 5 giây…… Hai người họ vẫn không cho nhóm hạ tay, hơn nữa biểu cảm của họ còn rất lạ. Đô đốc thì như thể nhìn thấy Gopal ver anime girl mắt to tròn lấp lánh cute đồ còn Koko Ci thì khỏi nói, sốc tới mức rớt tận 2 lớp kính đen để lộ ánh mắt ngờ nghệch đến khó hiểu.

Boboiboy do dự lên tiếng: “Chỉ huy, có chuyện gì t—”

“Boboiboy?” Chỉ huy cắt ngang câu hỏi của cậu. “Là cậu thật hả, Boboiboy?”

“Vâng. Ngài hỏi gì kỳ lạ vậy?” Cậu nhíu mày, thầm nghĩ: “Sao bầu không khí cứ sai sai thế nhỉ?”

Thình lình, một quả bóng vàng lao từ trên tàu vũ trụ xuống tông vào Boboiboy từ phía sau khiến cậu ngã xuống, phải chống tay xuống sàn kim loại mới không “hôn” phải nó. Chợt, cậu cảm thấy có gì đó dài dài mềm mại rủ xuống bên tai.

“Boboiboy! Cậu có sao không?” Ochobot đội mũ của Boboiboy hỏi lớn. “Nãy có một quả cầu năng lượng bắn tia về phía cả nhóm, tớ… tớ trượt tay nên bị ngất sau khi va vào đống cầu năng lượng giả. Mọi người ổn c– Ể?”

Lúc này, cả nhóm bạn mới tập trung nhìn Boboiboy. Vẫn bộ trang phục quen thuộc, vẫn màu cam tươi sáng với mái tóc nâu xù quá vai cũng như… khoan, gì cơ, MÁI TÓC QUÁ VAI??? Cả nhóm hoảng hồn nhìn chằm chằm vào Boboiboy với ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh. 

Boboiboy cuối cùng cũng nhận ra thứ rủ xuống hai bên tai là gì, cậu đưa tay nắm lấy một lọn tóc rồi khẽ giật. 

“A!” Kiểm chứng không phải hàng nhái như chiếc động cơ xong, Boboiboy khẽ cúi đầu nhìn…… phần ngực. Ánh mắt như mặt nước gợn sóng dữ dội vì tảng đá cảm xúc mang tên ngạc nhiên bị ném xuống rồi lại trở về trạng thái yên ả. 

Cậu trầm ngâm một lúc như đang kết hợp lời của Ochobot với thứ mình vừa ngó để phân tích tình huống rồi đưa mắt nhìn về nhóm bạn vẫn chưa hoàn hồn. Giọng nói nhẹ nhàng ở trên tàu khi nãy giờ lại bình tĩnh một cách đáng sợ:

“Có vẻ chúng ta...

bị đảo ngược giới tính rồi.”

Một quả bom được ném thẳng vào đầu óc vẫn còn đang loading của nhóm Kokotaim. Là “chúng ta” chứ không phải “tớ”.

Vậy là không chỉ mỗi Boboiboy bị hả?! Cả bọn bất giác đưa tay sờ soạng mặt và toàn thân.

“Áaaaaaaaa!!!!!!!!!” Sức công phá của dàn tứ ca này thật thích hợp để cài làm báo thức cho những con sâu lười dậy muộn, Đô đốc nên thử cân nhắc việc này đi.

Bị bao vây bởi tiếng hét không thua kém dân hát opera của những người bạn thân thiết đang nháo nhào vì bị đổi giới tính, Boboiboy vẫn không thay đổi biểu cảm gì cả. Cậu chỉ nhìn mái tóc trong tay, khẽ nắm chặt, ánh mắt xa xăm như đang nhớ lại gì đó hoặc chỉ là đang suy nghĩ xem cần phải làm quen với giới tính mới ra sao.

Notes:

Chào các chiến hữu, đây là fanfic đầu tay cho fandom và cũng là fanfic đầu tiên của tui trong suốt bao năm đu từ truyện chữ, truyện tranh đến hoạt hình các loại. Tui quyết định bắt tay viết idea do không dám bắt chuyện với ai hết, nick còn là nick clone nên trống trơn à, chỉ toàn tự kỷ đi xàm xí idea với con Chat và Gem. Mọi người thoải mái góp ý nha, tui không dám nói sẽ không OOC nhưng nhỏ Oboi thì nó còn liên quan đến plot và những chi tiết tui delulu nữa nên ờ, ai thấy oke thì mời ăn còn ai thấy khó chịu thì đừng ép bản thân nha.
Love, \.^^./