Chapter Text
“xin lỗi, ta có làm phiền em không?”
có tiếng đóng cửa lại sau lưng, ororon đã biết ai vào trong phòng nên anh không trả lời, chỉ ngồi yên tại chỗ và hướng mắt ra ngoài khung cửa sổ ảm đạm. người vừa vào chậm rãi bước đến bên cạnh anh, ngồi xuống trên băng ghế dài. khoảng lặng giữa họ lúc này thật khiến người ta ngại ngần thay.
“tàu sắp đến nơi rồi, nếu không có gì thay đổi, sáng mai chúng ta sẽ cập cảng.” capitano là người lên tiếng trước, nói về hải trình mà họ đang theo.
“thảo nào tôi cảm thấy lạnh hơn, thì ra đã gần tới địa phận của snezhnaya.” ororon đáp lời, đẩy vành mũ áo đang sụp xuống của mình lên “có việc gì cần hoàn thành trước khi tàu cập cảng không?”
“vẫn chưa. người ngoại quốc thường sẽ không được ưu ái trên lãnh thổ snezhnaya, nên cứ để người của ta lo liệu mọi thứ đi.”
“tôi hiểu rồi.” người thanh niên ngoan ngoãn gật đầu.
“đừng căng thẳng quá, lần đầu đi xa khỏi quê hương không thể tránh khỏi lo lắng, đó là điều bình thường.”
hai người đang ở trên chuyến tàu vượt biển tới snezhnaya, lãnh thổ lạnh lẽo ở cực bắc lục địa. sau 3 ngày khởi hành không ngừng nghỉ, nếu thời tiết thuận lợi, họ sẽ cập cảng vào sáng mai như lời capitano đã nói. thời tiết khắc nghiệt của chốn băng tuyết vĩnh hằng đã có thể cảm nhận được từ sớm, quả thật không thể coi thường lời kể của những thương nhân.
đây cũng là lần đầu tiên ororon rời khỏi quê hương thân thuộc để đặt chân đến những nơi bên ngoài đường biên giới natlan. bỏ qua những lời khuyên can lẫn mắng mỏ của citlali, anh đồng ý với lời đề nghị của capitano, cùng hắn lên tàu đến miền đất xa lạ mà anh có lẽ còn chưa từng được nghe đến. sự háo hức tò mò, cùng một chút lo lắng bồn chồn, đã rất lâu rồi anh mới thấy cảm xúc của mình sống động đến thế.
có lẽ là vì hành trình này thật sự đã bắt đầu.
bên ngoài đã tối, cái rét càng lúc càng rõ nét hơn khi ororon mở cửa phòng và đi ra ngoài boong tàu. vùng biển mờ mịt dưới ánh trăng nhàn nhạt, không khí lạnh như châm chích lên da thịt, hơi thở toả ra đông đặc lại thành khói trắng. anh chưa từng trải qua kiểu thời tiết này, đương nhiên không tránh khỏi rùng mình mấy cái. phía sau lưng anh có tiếng bước chân, sau đó là một luồng hơi ấm choàng quanh cơ thể.
“chớ nên coi thường cái lạnh của snezhnaya, mặc vào đi.” capitano choàng lên vai anh chiếc áo choàng lông của mình, vẫn còn lưu lại chút ấm áp của người vừa mặc nó.
“lan can boong tàu cũng đông đá lại rồi, điều này thật ấn tượng.” ororon nói, cảm nhận phần lông thú trên áo cọ vào mặt thật mềm mại “ngài không lạnh sao?”
“hừm… cơ thể ta không còn giống một cơ thể sinh học bình thường nữa, nóng hay lạnh cũng đều như nhau.” người đàn ông trầm tĩnh trả lời, qua lớp mặt nạ bí ẩn như thinh không, dường như đang nhìn anh một cách đầy ân cần “không giống như em, thật là yếu đuối đến nực cười.”
“mọi người đều nói thế, tôi quen rồi.”
sinh ra ở đất nước của linh hồn, nhưng lại sở hữu linh hồn không toàn vẹn, điều đó khiến những chuyện dễ dàng đôi khi cũng trở nên khó khăn với ororon. rời khỏi natlan, không còn sự phù hộ của dạ thần, anh biết mình sẽ yếu đi rất nhiều. nhưng có lẽ vì thế nên anh càng muốn vượt khỏi những giới hạn của mình, để được nhìn thấy nhiều điều tuyệt vời hơn nữa. vả lại capitano cũng để ý anh từng phút, quả là một người đáng tin cậy.
trải qua một đêm nữa trên tàu, cuối cùng bến cảng của snezhnaya đã hiện ra trước mắt, là đích đến của chuyến đi này. mặc dù tuyết rơi dày đặc và không khí lạnh buốt đến xương tuỷ, cư dân nơi đây vẫn rộn ràng làm việc, tươi cười chào đón các binh sĩ fatui cùng quan chấp hành của họ trở về. ororon chưa từng được nhiều người tiếp đón đến vậy, nhưng khi những ngón tay của người đàn ông cao lớn siết lại quanh tay anh như an ủi, anh cũng cảm thấy yên tâm trong lòng.
theo thông lệ, các quan chấp hành trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ tới thăm nữ hoàng bệ hạ để báo cáo công việc. mặc dù kế hoạch lấy gnosis hoả không thành, nhưng capitano cũng không cần sợ hãi điều gì, hắn là người như vậy, chẳng nao núng hay rối rít dù trong tình huống nào. sau khi gật đầu với binh sĩ canh gác cổng lâu đài, hắn và ororon bước vào hành lang dài lạnh lẽo.
“tôi chưa từng gặp nữ hoàng của snezhnaya bao giờ, cô ấy là người thế nào? có giống hoả thần đại nhân không?” anh hỏi khi đi bên cạnh hắn, quan sát mẫu kiến trúc của công trình đồ sộ này. nhìn như băng đá nhưng lại không phải, quả thật là một kĩ thuật gia công vật liệu đáng kinh ngạc. nếu xilonen ở đây, cô ấy nhất định sẽ rất thích.
“nữ hoàng là người sẽ nguyện gánh vác mọi đau khổ của thế gian này.” capitano trả lời, sự kính trọng trong giọng nói của hắn là không thể che giấu. tuy không phải cảm giác sùng bái, nhưng cũng có thể nói hắn trung thành tuyệt đối với nữ hoàng “ta không thể nói thêm, việc này tuỳ thuộc vào suy nghĩ của mỗi người khác nhau. nếu em gia nhập fatui và tiến tới vị trí quan chấp hành, em sẽ được gặp người và có câu trả lời cho mình thôi.”
“điều này thật khó, tôi không nghĩ mình có thể làm được.”
“hmph, dĩ nhiên là vậy.”
dù không nghe thấy nhưng ororon chắc chắn hắn đang mỉm cười, trong khi chẳng có gì đáng cười ở đây. capitano vẫn luôn như vậy, thần bí và kín đáo, chẳng ai biết hắn đang cảm thấy ra sao dưới lớp mặt nạ kia, và anh nghĩ đó cũng là một điểm quyến rũ của hắn.
sau khi thoả thuận, capitano sẽ vào trong phòng họp để gặp mặt nữ hoàng, còn ororon sẽ đợi hắn bên ngoài. nơi này có ghế ngồi, có thể nhìn ra bên ngoài sân trắng xoá tuyết phủ, ngồi nghỉ ngơi một lúc cũng được. những người lính fatui chăm chỉ tuần tra khắp trong lâu đài, một số tỏ ra nghi hoặc khi nhìn thấy anh, số khác tuy có vẻ phớt lờ, nhưng anh biết họ vẫn để mắt đến sự hiện diện của mình.
cuộc họp không lâu như ororon nghĩ, khi chỉ một lúc sau, capitano đã trở ra cùng với những quan chấp hành khác. ánh mắt của họ liếc qua người thanh niên lạ mặt, không ai nói thêm gì, chỉ lặng lẽ rời đi dưới màn tuyết trắng xoá. capitano nói đã xong việc, bây giờ hắn sẽ đưa anh về nơi ở của mình. trải qua chuyến đi dài có lẽ anh cũng đã mệt mỏi, đến lúc nghỉ ngơi rồi.
trái lại với suy nghĩ của ororon, nơi ở của người đàn ông chỉ là một ngôi nhà đơn giản, nằm ở nơi khuất khỏi tầm nhìn, thật không giống phong cách của một quan chấp hành chút nào. để so với ngôi nhà ở ngoại ô của anh thì nơi này cũng sơ sài y chang.
“có chuyện gì thế?” capitano hỏi khi thấy người thanh niên phía sau có vẻ tò mò về nhà của mình.
“tôi không biết ngài sống giản dị như vậy.” ororon thật lòng đáp, nghiêng đầu nhìn xung quanh “cũng không có vườn rau hay động vật gì nhỉ.”
“một người thường xuyên chinh chiến xa quê thì không cần mấy thứ đó đâu.” hắn nói, gạt tấm rèm mỏng manh ra để ánh sáng bên ngoài chiếu vào trong nhà “sẽ chẳng có ai ở nhà chăm sóc chúng cả.”
không giống một số quan chấp hành hoạt động trên chính quê hương mình, capitano luôn phải xuất quân thảo phạt những nơi xa xôi, thời gian hắn ở nhà không nhiều. vả lại hắn cũng không hứng thú với những thứ đó, ý hắn là chuyện làm vườn hoặc nuôi thú cưng, nên chẳng cần phải quan tâm đến.
bếp lửa trong góc nhà được đốt lên, phải một lúc sau mới dần có hơi ấm toả ra xung quanh. vắng người lâu ngày nên vật dụng trong nhà đều phủ bụi và lạnh lẽo, capitano cảm thấy xấu hổ vì đã để khách của mình thấy tình cảnh này. nhưng hắn biết ororon không để ý, và anh cũng không hẳn là khách…
khách sẽ đến rồi đi, còn anh… hắn hi vọng anh sẽ không rời đi như thế…
“vậy… tối nay chúng ta sẽ ăn gì?” ororon hỏi sau khi giúp đỡ việc lau dọn xung quanh. anh vốn sống một mình nên những việc như vậy đều rất quen thuộc, chỉ một lúc là căn nhà đã đâu vào đấy như chưa hề phải lạnh lẽo một thời gian dài.
“ta đã bảo người đem đến rồi, em không cần lo lắng quá. yên tâm, ẩm thực snezhnaya rất dễ ăn, em sẽ thích cho xem.” capitano đáp lời, cầm cây sắt để cơi lửa trong bếp lò lên.
“tôi không kén ăn, bà nói rằng tất cả thực phẩm đều rất quý giá.”
“hmph, bà ấy nói đúng. đó cũng là phẩm chất cần có của quân nhân, nhất là những lúc chinh phạt ở nơi xa.”
ororon không chiến đấu nhiều như capitano trong suốt đời mình, nhưng nếu anh đi theo hắn, anh buộc phải sống như một chiến binh dẫu có chuyện gì xảy ra. hắn không thể đảm bảo cho đôi tay anh sạch sẽ, máu thịt và giao tranh sẽ in sâu trên da thịt anh như hình xăm vĩnh viễn, đó là cuộc sống của những người bên cạnh hắn. dù sao thì hắn hi vọng anh sẽ không hối hận vì lựa chọn của mình, sau cùng, cuộc đời anh không thể chỉ do hắn định hình.
một thời gian sau, quả nhiên có binh sĩ fatui đem đồ đến cho họ, hơi bối rối khi người ra nhận là ororon chứ không phải vị quan chấp hành đáng kính đã đặt hàng. hai người cùng ăn trong ngôi nhà ấm áp, trò chuyện về những điều đã xảy ra. sau những ngày chiến tranh căng thẳng ở natlan, bầu không khí thong thả này thật là quý giá. ngày hôm nay cũng không có việc gì nữa, nên họ sẽ nghỉ ngơi trong nhà để tránh cái lạnh thôi.
“...hmm…” capitano phát ra một tiếng hừ trầm thấp khó phát hiện. lưng hắn cuộn lại như thể đang chống chọi lại thứ gì đó rất khó chịu.
“sao vậy, là vết thương của ngài sao?” dù thế nào thì ororon cũng nghe thấy âm thanh bất thường của hắn rồi, anh bèn tiến lại gần và quỳ xuống trước mặt hắn.
vết thương của hắn… phải, là vết thương mà mavuika đã để lại sau trận giao chiến giữa hai người lúc đó. mặc dù đã có thời gian tĩnh dưỡng, nhưng capitano vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, và cái lạnh của snezhnaya chỉ khiến nó trở nên tệ hơn. thật may là ororon vẫn luôn lo lắng đến tình trạng vết thương, anh có đem theo thuốc đây.
“ta không hiểu, tại sao khi ta cần thứ gì đó là em lại luôn có trong tay vậy?” hắn thắc mắc khi cởi lớp áo bên ngoài ra để nhận sự điều trị của anh.
“tôi cũng không biết, có thể đó là sự trùng hợp mà mọi người hay nói chăng.” ororon thờ ơ đáp, nhẹ nhàng áp thuốc lên vết thương trên ngực hắn.
cơ thể capitano không có chút hơi ấm nào, không còn là cơ thể sinh học bình thường nữa, mà như hắn nói, là bị nguyền rủa sau thảm hoạ 500 năm trước. hắn không thể ngăn sự thối rữa đang ngày càng nghiêm trọng, không còn thiện chiến như trước, thứ hắn có bây giờ chỉ như bóng ma của những vàng son ngày xa xưa. khi bị thương và được ororon giải cứu, hắn đã nghĩ anh sẽ kinh sợ dáng vẻ quái dị của mình, nhưng có lẽ hắn thực sự đã nghĩ nhiều rồi.
“xong rồi, ngài sẽ không thấy đau nữa.” anh nói, cẩn thận gói ghém túi giấy đựng thuốc lại, sau đó giúp người đàn ông cài áo lại thật chu đáo “nhưng tôi nghĩ ngài nên tránh chiến đấu một thời gian, để đảm bảo an toàn thôi.”
“được.” capitano đồng thuận “...em không sợ sao?”
“sợ điều gì?”
“dáng vẻ này của ta. những người thấy nó đều không muốn nhìn lại lần hai, đừng nói là muốn chăm sóc cho nó.”
“ồ…” ororon có vẻ ngạc nhiên về lời nói phía sau, nhưng rồi anh chỉ nhìn hắn qua mép mũ áo trên đầu mình “...tôi không biết, tôi lại thấy ngài rất oai hùng.”
khen một cái xác đang thối rữa là oai hùng, chắc chắn người này không bình thường. cũng không sao, ororon vốn không định làm người bình thường, anh thấy sao thì nói như vậy thôi.
“ngài đang nghĩ gì vậy?” anh cất lời, để ý đến vẻ trầm tư của capitano. dù hắn đang đeo mặt nạ, nhưng có vẻ anh không gặp khó khăn gì trong việc đoán định tâm trạng hắn.
“không có gì, lời khen của em khiến ta rất vui.” thật hiếm khi thấy hắn vui vẻ chỉ vì một lời nói.
ororon không nói gì nữa, anh đặt túi thuốc sang một bên, rồi nhẹ nhàng đưa tay ra ôm lấy khuôn mặt capitano, đúng hơn là chiếc mặt nạ của hắn. phía sau lớp mặt nạ này là gì, rất ít người biết, hoặc họ cũng không muốn biết. nhưng anh đã được nhìn thấy, khuôn mặt của hắn, dung mạo của hắn, thứ mà hắn luôn giấu đi để không khiến người ta sợ hãi. thật kì quặc, anh chưa bao giờ nghĩ điều đó đáng sợ đến vậy.
hành động đột ngột của ororon khiến capitano nghi hoặc, nhưng hắn không ngăn lại hay phản đối khi anh từ từ gỡ mặt nạ của hắn ra. đây không phải lần đầu tiên anh làm vậy, và hắn cũng thật chiều chuộng đứa trẻ này quá đi, mặc anh muốn làm gì thì làm.
“ngài rất đẹp trai, tôi nghĩ rằng ngài không cần tự ti về khuôn mặt của mình.” ororon nói, giọng anh hạ xuống nhỏ dần như một lời thầm thì.
“ororon, em không cần…” capitano đáp, nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trong đôi mắt dị sắc của anh và tự cảm thấy xấu hổ với những lời đó. thật đáng tiếc khi trong đôi mắt rất đẹp ấy lại là bóng dáng của một con quái vật xấu xí, hắn thương cảm cho chính gu thẩm mĩ tồi tệ này của anh.
nhưng sâu trong trái tim mình, hắn lại muốn mình mãi mãi được anh nhìn như thế. sự dịu dàng vô ngần, không phán xét hay khó chịu, khiến hắn cảm giác mình thật sự còn là con người trên thế gian này. hắn không phải quái vật xấu xí, hắn trong mắt anh rất đẹp, chỉ như thế thôi là đủ rồi.
“linh hồn của ngài rất đẹp, tôi đã nói rồi mà. ngoại hình có thể đánh lừa thị giác, nhưng linh hồn thì không.” ororon tiếp tục, lúc này đã tiến đến gần hơn trên mặt hắn, có thể nghe được hơi thở của cả hai.
“hmph, được rồi, ta tin là trên thế giới này chỉ có mình em mới dám khen ta đẹp như vậy thôi.” capitano chấp nhận, một tiếng cười bí ẩn phát ra.
“dù ngài có biến thành bộ dạng gì, đối với tôi, ngài vẫn không hề xấu xí chút nào.”
rồi hơi ấm nhẹ nhàng lướt qua trên môi capitano khi ororon rướn người lên và hôn hắn. giống như tất cả nụ hôn trước đây giữa họ, rất dịu dàng, vẫn còn một chút vụng về, nhưng hắn sẽ không phàn nàn về điều đó. hai người từ tốn hôn nhau bên bếp lò cháy đượm ấm áp, cảm giác này thật giống một giấc mơ. nếu có người ngoài bắt gặp, chắc họ cũng chẳng dám tin đây là sự thật.
ororon phát ra một tiếng rên rỉ bất ngờ khi capitano ôm lấy anh và kéo anh ngồi lên đùi mình. những ngón tay mạnh mẽ bọc trong lớp móng vuốt sắc nhọn của hắn trườn qua dưới áo choàng của anh, khiến sống lưng anh hơi run rẩy một chút. hắn trượt cái lưỡi mềm và dài một cách dị thường vào miệng anh, chậm rãi lục lọi trong đó, liếm láp không chừa kẽ hở nào. sự xâm nhập đó khiến ororon rùng mình đỏ mặt, trong họng ư ử vài tiếng chịu trận.
tay anh bám chặt trên bờ vai rộng vững chãi của capitano, khiến cơ thể hai người càng sáp lại gần nhau hơn. sự tiếp xúc gần gũi này không mấy ấm áp, nhưng đủ dễ chịu để ororon cảm thấy vui vẻ, và anh chắc là người kia cũng thấy thế. một quãng thời gian trôi qua, cuối cùng họ cũng dừng nụ hôn lại và nhìn đối mặt nhau.
“em đỏ mặt rồi kìa.” người đàn ông thì thầm bằng giọng nói trầm trầm dịu dàng, khiến người thanh niên trong lòng cảm giác bên dưới mình không được ổn cho lắm.
“uhh… dù sao tôi cũng-cũng hiếm khi chủ động với người khác.” ororon lẩm bẩm, bắt gặp cái nhếch môi của hắn thì đảo mắt nhìn đi chỗ khác “ý tôi là tôi có hơi cao hứng thật…”
“đừng ngại, ta rất thích điều đó. hãy làm như vậy nhiều hơn trong tương lai nhé.”
rồi capitano đưa tay xoa xoa mái tóc dưới lớp mũ choàng của anh, sau đó chuyển xuống dưới, nâng cằm anh lên và nghiêng đầu hôn anh tiếp. hắn biết đứa trẻ này thích được khen ngợi, không thành vấn đề, hắn có thể công nhận anh đến khi anh hoàn toàn phụ thuộc vào lời hắn nói. không cần vội vàng, rồi hắn sẽ có được mọi thứ hắn muốn.
ngay cả khi anh chỉ có một nửa linh hồn, hắn cũng sẽ nuốt chửng nó đến hơi thở cuối cùng.
___
Notes:
segg chap sau :3
kì thực tôi đang phân vân liệu cặp này hợp segg tàn bạo hay segg nhẹ nhàng hơn, or maybe cả 2 because why not :D
Chapter Text
cái lạnh của snezhnaya, như mọi người vẫn hay nói, nếu không di chuyển thì cả người sẽ đông cứng lại ngay. không trách vì sao tuyết rơi dày đặc và cái rét thấu xương cũng không thể ngăn cản binh sĩ tập luyện hàng ngày. sự thiện chiến của họ đã được thể hiện qua trận chiến với vực sâu ở natlan, ororon công nhận sức mạnh của đội quân này, rằng nếu xảy ra chiến tranh, đất nước này chắc chắn sẽ không thể thất thủ.
dù vậy đối với người chưa từng dầm dãi mưa tuyết như anh, việc huấn luyện này quả thật khắc nghiệt đến nghẹt thở. anh nói rằng mình có thể bắn cung, nhưng đó là vài chiêu bắn cơ bản thôi, đến thú hoang còn chưa chắc bắn trúng nữa là phải bắn đúng hồng tâm bia đạn dưới cái gió rét điếng người này.
“tư thế của em tệ quá, bắn như vậy không thấy đau lưng sao?” capitano bình luận khi thấy người thanh niên trước mặt có vẻ khổ sở với cây cung mà quân đội snezhnaya hay dùng.
“tôi nghĩ là tôi thấy ổn với nó.” ororon đáp, cảm thấy xấu hổ khi những binh sĩ fatui gần đó đều đang nhìn mình. mặc dù buổi huấn luyện chỉ diễn ra trong đội của capitano, nhưng việc có người nhìn khi mình bị khiển trách khiến anh chỉ muốn biến thành cây củ cải và chui xuống đất mà thôi.
“hmph, cách bắn cung của em khiến ta nhớ đến một người cũng dở khoản này như em vậy.” người đàn ông phát ra một tiếng cười bí hiểm, tiến lại gần bên anh “nào, đừng đứng như thế. thẳng lưng lên, mở khẩu độ cánh tay rộng ra một chút…”
bàn tay capitano nhẹ nhàng chạm vào bên hông ororon, cẩn thận chỉnh lại vị trí của nó để vào tư thế chuẩn. cảm giác động chạm thân mật chạy lên sống lưng anh, khiến anh nóng ran trên mặt, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nghe theo sự điều chỉnh của hắn. khi hắn bảo anh duỗi thẳng tay đang cầm cung ra, hơi thở êm ái tĩnh lặng phả vào vành tai anh, giống như cái vuốt ve dịu dàng trong đêm tối, làm anh rùng mình ngại ngần. hi vọng mọi người sẽ nghĩ đó chỉ là vì anh thấy lạnh.
sau khi sửa lại tư thế cho ororon, capitano cầm mũi tên bên cạnh lên, đặt vào trong tay anh và nói anh hãy thử bắn vào tấm bia trước mặt. anh mím môi lại, nheo mắt, lắng nghe tiếng hướng dẫn của hắn, hít vào thật sâu, thở ra từ tốn, trên vai và cánh tay thả lỏng nhẹ nhàng, nhắm kĩ vào vị trí cần bắn… ororon biết mình phải tập trung, nhưng capitano ở quá gần bên cạnh như vậy, thật khiến anh bình tĩnh không nổi.
mũi tên sau đó trúng ngay giữa hồng tâm.
“là vậy đó, nếu làm đúng kĩ thuật thì ai cũng có thể bắn được.” hắn hài lòng nói, anh có thể cảm nhận được hắn đang mỉm cười dưới lớp mặt nạ.
“tôi hiểu rồi, cảm ơn ngài.” anh gật đầu.
“vậy thì tốt, tiếp tục đi. nhưng không cần miễn cưỡng quá, nếu cần gặp hãy tới lều của ta.”
rồi capitano đưa tay xoa xoa đầu anh, và rời khỏi thao trường huấn luyện. ororon nhìn theo bóng lưng cao lớn dần khuất, vẫn chưa thấy trên mặt mình hạ nhiệt. nếu không nhờ thời tiết lạnh giá này, anh nghĩ mình sẽ bùng cháy từ lúc hắn chạm vào eo mình rồi. khỉ thật… người đàn ông này nắm thóp anh trong lòng bàn tay, anh có muốn chạy cũng khó mà làm được.
bài học bắn cung rốt cuộc cũng chỉ kéo dài nửa giờ, khi ororon chịu không nổi cái rét thấu xương mà bỏ cuộc để trở về lều. mặc kệ vài lời chế giễu của các binh sĩ fatui, anh lẳng lặng tiến về phía lều của capitano, coi như không nghe thấy gì hết.
lều riêng của capitano nằm sâu trong doanh trại, được canh gác nghiêm ngặt để đảm bảo an toàn. mặc dù người đàn ông này hẳn là không cần sự bảo vệ ấy, nhưng đề phòng vẫn hơn. ororon báo cáo ngoài cửa lều, sau khi nghe một tiếng “vào đi” từ bên trong mới vén tấm vải che lên và tiến vào.
bên trong căn lều ấm áp và ngăn nắp, có lẽ là do không có quá nhiều đồ đạc khi chỉ có một thiết bị sưởi ấm ở chính giữa, bên cạnh có bàn làm việc và một vài công cụ khác. với thiết kế này, fatui có thể nhanh chóng dọn doanh trại đến nơi mới, thuận lợi cho việc chiến đấu. người đàn ông cao lớn đang ngồi bên bàn, trên tay là những giấy tờ chi chít chữ cần được xử lí.
“có chuyện gì sao?” capitano hỏi mà không quay đầu nhìn anh, tiếp tục xem xét công văn được gửi đến.
“t-tôi thấy hơi mệt nên không muốn ở lại thao trường nữa.” ororon do dự nói, anh tính nói điều gì đó khác nhưng rốt cuộc lại chọn nói thật.
“ồ, có thật là vậy không? ta có thể gọi bác sĩ đến.” hắn đáp lại một cách bình thản, vẫn không quay lại nhìn anh.
“không cần đâu, tôi nghĩ là nghỉ ngơi một chút là khoẻ.”
có điều gì đó ở thái độ của capitano khiến ororon nghi hoặc, giống như đang nói nếu anh không thành khẩn thì sẽ tồi tệ hơn vậy. mặc dù quan hệ giữa họ gần gũi hơn bình thường, nhưng dù sao hắn cũng là quan chấp hành, là người có sức mạnh và địa vị, anh thực sự không dám gây sự.
mất thêm một lúc nữa để capitano hoàn thành công việc giấy tờ của mình, đặt bút xuống và quay ra nhìn người thanh niên vẫn đứng đó từ nãy đến giờ. một tay hắn gác lên lưng ghế, hai chân hơi mở rộng, từ góc độ này có thể nhìn được toàn bộ cơ thể đáng ngưỡng mộ. đang ở giai đoạn thối rữa mà vẫn giữ được đường nét rắn chắc ấn tượng này, thật không nghĩ lúc còn đỉnh cao hắn sẽ như thế nào.
“em biết đấy, bây giờ vẫn đang trong thời gian luyện tập, và ta thì không chấp nhận sự lười biếng nào trong quân ngũ của mình.” capitano lên tiếng, giọng hắn vẫn giống như mọi lần, điềm tĩnh và vững chãi, không thể hiện bất cứ cảm xúc gì “một quân nhân vi phạm nội quy thì sẽ bị gì?”
“...” ororon không nói gì, nhưng anh nuốt nước bọt một cách lo lắng.
“người không tuân thủ quy định thì sẽ bị như nào, em có thể trả lời cho ta nghe không?” người đàn ông lặp lại câu hỏi.
“...sẽ phải chịu phạt.”
điều cơ bản mà ai cũng biết, làm sai thì phải nhận hậu quả. ororon cũng không ít lần tự ý hành động, làm trái lời của citlali, cuối cùng bị cô ấy la mắng suốt một lúc muốn điếc cả tai. tuy nhiên hình phạt ấy không thể so sánh với điều khoản trong quân ngũ, anh biết chứ, chỉ là không ngờ capitano không nhân nhượng chuyện này với anh, vẫn phải để anh nếm mùi nghiêm khắc rồi.
“đúng vậy, em nghĩ mình sẽ bị phạt như thế nào?” hắn từ tốn hỏi tiếp, thời gian chờ đợi này khiến ororon thấy còn khó khăn hơn cả việc đón nhận hình phạt.
“...tôi không biết, uh… nhưng xin ngài nhẹ nhàng một chút, tôi không thích bị đau.” anh lẩm bẩm, trên mặt vô thức hiện ra biểu cảm cầu xin mà anh vẫn hay làm với citlali dù chẳng bao giờ thuyết phục được cô.
“hmph, điều đó ta không thể đảm bảo được.” capitano khẽ bật ra tiếng cười nhỏ dưới lớp mặt nạ, dưới chân mở rộng ra thêm chút nữa “lại đây, và quỳ xuống.”
ororon nghiêng đầu, đôi tai vểnh lên như muốn xác nhận yêu cầu của người đàn ông đối diện, cuối cùng nhận ra hắn đang rất nghiêm túc với lời nói của mình. dù thế nào đi chăng nữa, tốt nhất anh không nên khiến hắn phật lòng. vậy nên anh tiến lại trước mặt capitano, ngoan ngoãn quỳ xuống giữa hai chân hắn. cái tư thế này, không phải muốn anh… làm chuyện gì đó đấy chứ?
capitano đưa bàn tay bọc trong những móng vuốt sắc nhọn của mình ra, nhẹ nhàng đặt lên đầu ororon như đang xoa đầu anh, nhưng ngay sau đó liền mạnh bạo ấn đầu anh vào đũng quần đang căng phồng của mình. hiếm khi thấy hắn làm gì đó gay gắt như vậy, có lẽ vì đây là một hình phạt chăng?
mặt ororon vùi giữa lớp vải mềm mại bao quanh vật thể cứng rắn, không khỏi khiến anh hụt hơi vì phấn khích. anh biết mình đang bị phạt, nhưng như vậy thì có sao, trái lại anh còn háo hức muốn được lấp đầy bởi hắn trong miệng mình đây. không cần đợi lâu, khoá quần capitano được kéo xuống, thứ bên trong bật ra đánh vào bên má anh. một nụ cười khó hiểu hiện lên trên môi anh.
“người bị phạt mà vẫn tươi cười được trên đời này chắc chỉ có em thôi nhỉ.” người đàn ông cúi người xuống và nói, những lọn tóc đen xoã trên ngực áo nhìn từ góc độ này quả là quyến rũ chết người.
“tôi nghĩ rằng mình sẽ phải đi đào đất hay gì đó, nhưng nếu là phạt như thế này, cũng không phải không vui.” ororon đáp, cái lưỡi tinh nghịch thè ra liếm nhẹ lên phía đầu như trêu chọc.
“chớ vội mừng, đừng quên đây là hình phạt.”
nhưng người thanh niên không cần nghe hết câu, đã vội vã mở miệng và nuốt lấy thứ vừa dài vừa cứng ngắc ấy. sự mềm mại kì quái trên da thịt và nhiệt độ dễ chịu của nó làm ororon thoải mái, cẩn thận mút giữa hai môi. anh chưa từng làm chuyện này với người khác, ý anh là người bình thường, nhưng mọi thứ trên cơ thể người đàn ông này đều khiến anh say đắm. sẽ không có gì kì lạ nếu trong miệng anh vẫn sung sướng khi phục vụ hắn.
sức nặng của dương vật thô ráp khiến xương hàm ororon hơi mỏi, anh chậm rãi nhấp nhô giữa hai chân capitano, nhiệt tình bú mút và lắng nghe tiếng thở trầm tĩnh lúc này đã hơi run rẩy của hắn. rất gợi cảm, rất quyến rũ, khiến trong quần anh cũng rạo rực và ngứa ngáy phát điên. nếu capitano muốn anh phải chờ đợi, thì đó chính là đang phạt anh rồi.
“ngồi yên nào.” hắn để ý đến việc ororon bắt đầu ngọ nguậy dưới chân mình, đưa gót giày đạp vào đũng quần nhô cao của anh “kiên nhẫn, bé con, kiên nhẫn một chút. đừng khiến người ta đánh giá.”
“...hmm… uhh…” anh ậm ừ đáp lại, phía sau đầu nóng ran khi nghe hắn gọi mình là “bé con”. dĩ nhiên anh sẽ không thừa nhận, nhưng anh thích được hắn gọi bằng những biệt danh đáng yêu ấy.
nước bọt tiết ra khiến mọi thứ trở nên dễ dàng hơn, lúc này ororon có thể nuốt hắn vào thật sâu, chạm đến cuống họng mình, cảm thấy đắc chí vì đã khiến người đàn ông bật ra một tiếng rên trầm thấp đầy thoả mãn. đầu anh cứ nhịp nhàng lên xuống giữa hai chân hắn, bên dưới đung đưa theo gót giày đang chà xát phần nhô lên rỉ nước của mình. thật thích… anh ước rằng hắn sẽ phạt mình như thế này mỗi ngày…
bỗng trên da đầu ororon cảm thấy đau điếng khi capitano đột ngột túm lấy tóc anh và kéo anh ra phía sau. anh ho khan vài tiếng, khoé miệng vẫn còn vương dịch đục tiết ra từ dương vật vẫn đang cương cứng, sau đó là ánh mắt có vẻ thắc mắc chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. nhưng không cần giải thích, hắn bế anh lên và đặt anh xuống mặt bàn vẫn còn rải rác giấy tờ của mình, mở rộng hai chân anh sang hai bên.
“ngài còn mất kiên nhẫn hơn cả tôi nữa.” ororon nói, tự cười với bản thân khi nhìn hắn mở khoá quần mình ra “nhưng sẽ không sao chứ? ở trong lều như vậy, người khác có thể nghe thấy…”
“em đang nói rất nhiều so với một người bị phạt đấy.” capitano không trả lời câu hỏi, có gì đó trong giọng nói của hắn khiến anh rùng mình.
rồi không để anh kịp hiểu gì, capitano đã rướn hông một lượt đẩy vào bên trong, ngập đến tận gốc. sự xâm nhập đột ngột khiến ororon há hốc, ưỡn người siết chặt từng thớ thịt như chống cự, nhăn mặt vì cơn đau ập đến như làn sóng lướt qua cơ thể. anh siết chặt lấy bắp tay rắn chắc của hắn, ráng hít thở bình tĩnh lại, nhưng chưa hoàn hồn thì bên dưới đã bắt đầu di chuyển.
bên trong ororon chật chội và nóng ấm mê người, từng nếp thịt mềm mại liên tục co dãn siết chặt lấy hắn, như đang nịnh nọt, đang quấn quýt. nhiệt độ cơ thể mà hắn yêu thích, hơi thở đứt quãng của anh, tất cả đều khiến capitano hưng phấn, dần tăng tốc mà đâm vào rút ra thật nhanh, thật mạnh, mỗi lần đi vào đều chạm đến nơi sâu nhất, vô cùng thoải mái.
trải qua cơn đau ban đầu, ororon dần thích nghi với nhịp đẩy của hắn, hông cũng đung đưa phối hợp thoả mãn hắn. người anh nóng bừng như vừa trải qua cơn sốt, khoái cảm tê lâm râm chạy dọc sống lưng khiến anh khó thở, trong mắt ứa ra chất lỏng nóng hổi.
“...ahh-aah… t-thưa ngài… uugh… hmnng…” ororon thốt lên giữa những tiếng rên rỉ mơ màng khi capitano gác một chân anh lên vai hắn. thật là một tư thế kì quái…
“nhỏ giọng một chút, có người bên ngoài.” hắn nhắc nhở, bên dưới từ tốn trượt vào sâu hơn nữa. đứa trẻ này là một người ồn ào trên giường, nhưng tình thế này lại không thể la hét rồi.
bóng người phản chiếu ngoài lều khiến ororon thót tim, vội vàng lấy tay che miệng lại, hi vọng không ai nghe thấy âm thanh đáng ngờ vừa rồi. chiếc bàn bên dưới lưng anh vì lực đẩy có phần mạnh bạo mà bắt đầu phát ra âm thanh kẹt kẹt, bút và giấy trên bàn cũng lăn lộn qua lại, một số rơi xuống đất, một số bị mắc kẹt dưới người anh, số còn lại ướt đẫm dịch trơn tiết ra hào phóng ở nơi giao hoan cuồng nhiệt.
mỗi lần capitano đâm vào đều sâu đến tận cùng, khoái cảm ngọt ngào phóng thích trong đầu anh đau điếng muốn khóc. anh không thể kêu lên để hắn biết rằng anh đang rất sung sướng, nhưng nhìn cách bên trong anh siết chặt lấy hắn không rời như vậy là đủ rồi. đứa trẻ nhạy cảm này rất dễ đạt cực khoái, đáng tiếc là hắn thì không như vậy.
một tiếng rít thinh lặng giữa họ, cả người ororon căng thẳng và run rẩy khi anh lên đỉnh, tinh dịch trắng đục phun lên vạt áo choàng màu xanh xám trên bụng anh. không vấn đề gì, cái này có thể đem giặt… anh thở mạnh mấy hơi, lồng ngực điên cuồng hô hấp, cổ họng nóng ran khô khốc, sau gáy nhức nhối vô cùng.
“...huh-hhngg… ah… chờ đã, đừng mà…” ororon giật mình khi nhận ra capitano vẫn còn đang chôn sâu trong người mình, và hắn lại chậm rãi bắt đầu rút ra lấy đà “...đủ rồi, tôi đã ra rồi, không cần nữa đâu…”
“đây không phải chuyện em có cần hay không.” người đàn ông nhỏ giọng nói nhưng ngữ khí tràn đầy bức ép khiến anh cứng họng “em đang bị phạt, nên không có quyền lựa chọn gì hết.”
“...t-tôi… xin ngài, tôi không thể…”
“rộng chân ra.”
capitano yêu cầu, và ororon rùng mình ngoan ngoãn nghe lời. những nhịp đẩy ban đầu từ từ, rồi nhanh chóng trở nên gấp gáp mạnh mẽ, như thể muốn xé đôi anh ra vậy. một vài xấp giấy vì lực quá mạnh mà rơi xuống sàn, nhưng không ai quan tâm đến chúng.
trải qua một lần cực khoái khiến cơ thể ororon vô cùng nhạy cảm, mỗi lần hắn đâm vào đều run rẩy dữ dội, vừa là cự tuyệt, vừa là chào đón. anh thở dốc nặng nề, khoé mắt đỏ bừng ướt đẫm, những âm thanh nức nở bị kìm lại sau bàn tay che miệng khổ sở. vài binh sĩ đã ghé qua lều, nhưng capitano đều không đáp lại họ, hoàn toàn chuyên tâm vào việc đụ anh thật mạnh, thật sâu, như thể đây là lần cuối họ được làm chuyện này vậy.
“...uhhg… tôi-hhmm… tôi chịu không nổi… thưa ngài…” ororon thút thít, đầu ngón tay bấu chặt vào vai áo capitano muốn tê liệt. anh sắp ra nữa rồi… nếu tiếp tục, anh sẽ ngất ra đây mất…
“chờ một chút.” người đàn ông khẽ nói, đưa tay nắm lấy tay anh và ôm anh vào lòng “ngoan nào, em sẽ đợi ta phải không?”
đó rõ ràng không phải một câu hỏi, ororon nghĩ, và anh thực sự không còn tỉnh táo để nghe hết nữa. sau vài lần nhấp thật mạnh nữa, anh nghe thấy một tiếng rên trầm đục đầy quyến rũ, cảm nhận chất lỏng đặc quánh phun vào trong người mình. rất nhiều, lấp đầy bên trong nóng rực đang co bóp liên hồi. cảm giác đê mê như cơn sốt ấy khiến ororon ngạt thở, nhất thời không còn nghe thấy hay nhìn được gì xung quanh.
thiết bị sưởi trong lều vẫn hoạt động, toả nhiệt ấm áp ra xung quanh. capitano hơi nhổm người dậy, nhìn chàng trai nằm xơ lụi trên bàn, nửa tỉnh nửa mê sau khi lên đỉnh lần thứ 2 trong ngày. mái tóc xanh đen xoã xuống đôi mắt nhắm hờ mệt mỏi, tay anh vẫn giữ chặt lấy hắn, có lẽ làm vậy khiến anh thấy yên tâm. ngay cả khi làm những chuyện dâm tục nhất, hắn vẫn thấy anh thật dễ thương như một con vật nhỏ biết nghe lời chủ nhân.
bên ngoài cửa lều có tiếng nói, ororon mở mắt, hơi ngóc đầu lên như nghe ngóng.
“đội trưởng, ngài có ở trong đó không? đã xảy ra chuyện gì sao? chúng tôi vào được không?” binh sĩ fatui bên ngoài hỏi, có vẻ đã đứng ở đó được một thời gian. hẳn là họ đã lo lắng khi không thấy chỉ huy của họ đáp lời.
“không cần đâu, ta ổn.” capitano đáp lại. sau ngần đó thời gian hưng phấn, hắn thật nhanh chóng trở về trạng thái bình thường, quả là ngoạn mục.
“ra vậy. nếu có vấn đề gì xin hãy gọi chúng tôi.”
binh sĩ kia rời đi rồi, ororon mới thả lòng người ra và được capitano kéo dậy. hắn ngồi lại xuống ghế, trong khi anh ngồi trên bàn đối diện hắn, với thân dưới trần trụi vẫn chưa hết run rẩy sau khi xong việc. từ ánh mắt anh nhìn hắn thì có vẻ là đang trách móc.
“em có ý kiến gì sao?” người đàn ông vẫn rất thản nhiên mà hỏi.
“...không có, dù sao đây cũng là hình phạt tôi phải chịu.” ororon thở dài, đôi tai rũ xuống nom như con thú mắc mưa ủ rũ.
“hmph, vậy em có nghĩ đến việc lười biếng trong giờ tập luyện nữa không?”
“nhưng bên ngoài đó rất lạnh.” anh lí nhí giải thích.
thời tiết không phải muốn làm quen là sẽ được ngay, quả thật capitano đã hơi vội vàng khi muốn ororon trải nghiệm việc làm quân nhân của snezhnaya. hắn sẽ không miễn cưỡng nữa, nếu anh không muốn thì hắn sẽ để anh sang bộ phận khác, hoặc tiện hơn thì anh có thể giúp hắn xử lí giấy tờ và công văn được gửi đến. việc này có vẻ phù hợp nhất rồi.
dù sao thì ở trong lều như vậy hắn cũng sẽ có nhiều cơ hội để “phạt” anh như hôm nay hơn.
—
Notes:
thanks for reading <3
tôi rất thích vibe cùa cặp này, tương tác trong quest rất hay, hi vọng mn sẽ iu thương họ nhiều hơn nữa :3
Rokattsu1506 on Chapter 1 Sat 12 Oct 2024 03:12PM UTC
Comment Actions
athur2005 on Chapter 1 Sat 12 Oct 2024 05:52PM UTC
Comment Actions
Shenllino (Guest) on Chapter 1 Mon 25 Nov 2024 07:40AM UTC
Comment Actions
aamasleto on Chapter 1 Sat 11 Jan 2025 02:49AM UTC
Comment Actions
Nom_Nomr on Chapter 1 Wed 29 Jan 2025 08:39AM UTC
Comment Actions
六片叶子 (Guest) on Chapter 2 Sun 13 Oct 2024 08:15AM UTC
Comment Actions
lordihavemercy on Chapter 2 Fri 25 Oct 2024 03:57PM UTC
Comment Actions
Lavander_wind9 on Chapter 2 Sun 10 Nov 2024 07:17AM UTC
Comment Actions
Nom_Nomr on Chapter 2 Wed 29 Jan 2025 09:08AM UTC
Comment Actions