Chapter Text
“xin lỗi, ta có làm phiền em không?”
có tiếng đóng cửa lại sau lưng, ororon đã biết ai vào trong phòng nên anh không trả lời, chỉ ngồi yên tại chỗ và hướng mắt ra ngoài khung cửa sổ ảm đạm. người vừa vào chậm rãi bước đến bên cạnh anh, ngồi xuống trên băng ghế dài. khoảng lặng giữa họ lúc này thật khiến người ta ngại ngần thay.
“tàu sắp đến nơi rồi, nếu không có gì thay đổi, sáng mai chúng ta sẽ cập cảng.” capitano là người lên tiếng trước, nói về hải trình mà họ đang theo.
“thảo nào tôi cảm thấy lạnh hơn, thì ra đã gần tới địa phận của snezhnaya.” ororon đáp lời, đẩy vành mũ áo đang sụp xuống của mình lên “có việc gì cần hoàn thành trước khi tàu cập cảng không?”
“vẫn chưa. người ngoại quốc thường sẽ không được ưu ái trên lãnh thổ snezhnaya, nên cứ để người của ta lo liệu mọi thứ đi.”
“tôi hiểu rồi.” người thanh niên ngoan ngoãn gật đầu.
“đừng căng thẳng quá, lần đầu đi xa khỏi quê hương không thể tránh khỏi lo lắng, đó là điều bình thường.”
hai người đang ở trên chuyến tàu vượt biển tới snezhnaya, lãnh thổ lạnh lẽo ở cực bắc lục địa. sau 3 ngày khởi hành không ngừng nghỉ, nếu thời tiết thuận lợi, họ sẽ cập cảng vào sáng mai như lời capitano đã nói. thời tiết khắc nghiệt của chốn băng tuyết vĩnh hằng đã có thể cảm nhận được từ sớm, quả thật không thể coi thường lời kể của những thương nhân.
đây cũng là lần đầu tiên ororon rời khỏi quê hương thân thuộc để đặt chân đến những nơi bên ngoài đường biên giới natlan. bỏ qua những lời khuyên can lẫn mắng mỏ của citlali, anh đồng ý với lời đề nghị của capitano, cùng hắn lên tàu đến miền đất xa lạ mà anh có lẽ còn chưa từng được nghe đến. sự háo hức tò mò, cùng một chút lo lắng bồn chồn, đã rất lâu rồi anh mới thấy cảm xúc của mình sống động đến thế.
có lẽ là vì hành trình này thật sự đã bắt đầu.
bên ngoài đã tối, cái rét càng lúc càng rõ nét hơn khi ororon mở cửa phòng và đi ra ngoài boong tàu. vùng biển mờ mịt dưới ánh trăng nhàn nhạt, không khí lạnh như châm chích lên da thịt, hơi thở toả ra đông đặc lại thành khói trắng. anh chưa từng trải qua kiểu thời tiết này, đương nhiên không tránh khỏi rùng mình mấy cái. phía sau lưng anh có tiếng bước chân, sau đó là một luồng hơi ấm choàng quanh cơ thể.
“chớ nên coi thường cái lạnh của snezhnaya, mặc vào đi.” capitano choàng lên vai anh chiếc áo choàng lông của mình, vẫn còn lưu lại chút ấm áp của người vừa mặc nó.
“lan can boong tàu cũng đông đá lại rồi, điều này thật ấn tượng.” ororon nói, cảm nhận phần lông thú trên áo cọ vào mặt thật mềm mại “ngài không lạnh sao?”
“hừm… cơ thể ta không còn giống một cơ thể sinh học bình thường nữa, nóng hay lạnh cũng đều như nhau.” người đàn ông trầm tĩnh trả lời, qua lớp mặt nạ bí ẩn như thinh không, dường như đang nhìn anh một cách đầy ân cần “không giống như em, thật là yếu đuối đến nực cười.”
“mọi người đều nói thế, tôi quen rồi.”
sinh ra ở đất nước của linh hồn, nhưng lại sở hữu linh hồn không toàn vẹn, điều đó khiến những chuyện dễ dàng đôi khi cũng trở nên khó khăn với ororon. rời khỏi natlan, không còn sự phù hộ của dạ thần, anh biết mình sẽ yếu đi rất nhiều. nhưng có lẽ vì thế nên anh càng muốn vượt khỏi những giới hạn của mình, để được nhìn thấy nhiều điều tuyệt vời hơn nữa. vả lại capitano cũng để ý anh từng phút, quả là một người đáng tin cậy.
trải qua một đêm nữa trên tàu, cuối cùng bến cảng của snezhnaya đã hiện ra trước mắt, là đích đến của chuyến đi này. mặc dù tuyết rơi dày đặc và không khí lạnh buốt đến xương tuỷ, cư dân nơi đây vẫn rộn ràng làm việc, tươi cười chào đón các binh sĩ fatui cùng quan chấp hành của họ trở về. ororon chưa từng được nhiều người tiếp đón đến vậy, nhưng khi những ngón tay của người đàn ông cao lớn siết lại quanh tay anh như an ủi, anh cũng cảm thấy yên tâm trong lòng.
theo thông lệ, các quan chấp hành trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ tới thăm nữ hoàng bệ hạ để báo cáo công việc. mặc dù kế hoạch lấy gnosis hoả không thành, nhưng capitano cũng không cần sợ hãi điều gì, hắn là người như vậy, chẳng nao núng hay rối rít dù trong tình huống nào. sau khi gật đầu với binh sĩ canh gác cổng lâu đài, hắn và ororon bước vào hành lang dài lạnh lẽo.
“tôi chưa từng gặp nữ hoàng của snezhnaya bao giờ, cô ấy là người thế nào? có giống hoả thần đại nhân không?” anh hỏi khi đi bên cạnh hắn, quan sát mẫu kiến trúc của công trình đồ sộ này. nhìn như băng đá nhưng lại không phải, quả thật là một kĩ thuật gia công vật liệu đáng kinh ngạc. nếu xilonen ở đây, cô ấy nhất định sẽ rất thích.
“nữ hoàng là người sẽ nguyện gánh vác mọi đau khổ của thế gian này.” capitano trả lời, sự kính trọng trong giọng nói của hắn là không thể che giấu. tuy không phải cảm giác sùng bái, nhưng cũng có thể nói hắn trung thành tuyệt đối với nữ hoàng “ta không thể nói thêm, việc này tuỳ thuộc vào suy nghĩ của mỗi người khác nhau. nếu em gia nhập fatui và tiến tới vị trí quan chấp hành, em sẽ được gặp người và có câu trả lời cho mình thôi.”
“điều này thật khó, tôi không nghĩ mình có thể làm được.”
“hmph, dĩ nhiên là vậy.”
dù không nghe thấy nhưng ororon chắc chắn hắn đang mỉm cười, trong khi chẳng có gì đáng cười ở đây. capitano vẫn luôn như vậy, thần bí và kín đáo, chẳng ai biết hắn đang cảm thấy ra sao dưới lớp mặt nạ kia, và anh nghĩ đó cũng là một điểm quyến rũ của hắn.
sau khi thoả thuận, capitano sẽ vào trong phòng họp để gặp mặt nữ hoàng, còn ororon sẽ đợi hắn bên ngoài. nơi này có ghế ngồi, có thể nhìn ra bên ngoài sân trắng xoá tuyết phủ, ngồi nghỉ ngơi một lúc cũng được. những người lính fatui chăm chỉ tuần tra khắp trong lâu đài, một số tỏ ra nghi hoặc khi nhìn thấy anh, số khác tuy có vẻ phớt lờ, nhưng anh biết họ vẫn để mắt đến sự hiện diện của mình.
cuộc họp không lâu như ororon nghĩ, khi chỉ một lúc sau, capitano đã trở ra cùng với những quan chấp hành khác. ánh mắt của họ liếc qua người thanh niên lạ mặt, không ai nói thêm gì, chỉ lặng lẽ rời đi dưới màn tuyết trắng xoá. capitano nói đã xong việc, bây giờ hắn sẽ đưa anh về nơi ở của mình. trải qua chuyến đi dài có lẽ anh cũng đã mệt mỏi, đến lúc nghỉ ngơi rồi.
trái lại với suy nghĩ của ororon, nơi ở của người đàn ông chỉ là một ngôi nhà đơn giản, nằm ở nơi khuất khỏi tầm nhìn, thật không giống phong cách của một quan chấp hành chút nào. để so với ngôi nhà ở ngoại ô của anh thì nơi này cũng sơ sài y chang.
“có chuyện gì thế?” capitano hỏi khi thấy người thanh niên phía sau có vẻ tò mò về nhà của mình.
“tôi không biết ngài sống giản dị như vậy.” ororon thật lòng đáp, nghiêng đầu nhìn xung quanh “cũng không có vườn rau hay động vật gì nhỉ.”
“một người thường xuyên chinh chiến xa quê thì không cần mấy thứ đó đâu.” hắn nói, gạt tấm rèm mỏng manh ra để ánh sáng bên ngoài chiếu vào trong nhà “sẽ chẳng có ai ở nhà chăm sóc chúng cả.”
không giống một số quan chấp hành hoạt động trên chính quê hương mình, capitano luôn phải xuất quân thảo phạt những nơi xa xôi, thời gian hắn ở nhà không nhiều. vả lại hắn cũng không hứng thú với những thứ đó, ý hắn là chuyện làm vườn hoặc nuôi thú cưng, nên chẳng cần phải quan tâm đến.
bếp lửa trong góc nhà được đốt lên, phải một lúc sau mới dần có hơi ấm toả ra xung quanh. vắng người lâu ngày nên vật dụng trong nhà đều phủ bụi và lạnh lẽo, capitano cảm thấy xấu hổ vì đã để khách của mình thấy tình cảnh này. nhưng hắn biết ororon không để ý, và anh cũng không hẳn là khách…
khách sẽ đến rồi đi, còn anh… hắn hi vọng anh sẽ không rời đi như thế…
“vậy… tối nay chúng ta sẽ ăn gì?” ororon hỏi sau khi giúp đỡ việc lau dọn xung quanh. anh vốn sống một mình nên những việc như vậy đều rất quen thuộc, chỉ một lúc là căn nhà đã đâu vào đấy như chưa hề phải lạnh lẽo một thời gian dài.
“ta đã bảo người đem đến rồi, em không cần lo lắng quá. yên tâm, ẩm thực snezhnaya rất dễ ăn, em sẽ thích cho xem.” capitano đáp lời, cầm cây sắt để cơi lửa trong bếp lò lên.
“tôi không kén ăn, bà nói rằng tất cả thực phẩm đều rất quý giá.”
“hmph, bà ấy nói đúng. đó cũng là phẩm chất cần có của quân nhân, nhất là những lúc chinh phạt ở nơi xa.”
ororon không chiến đấu nhiều như capitano trong suốt đời mình, nhưng nếu anh đi theo hắn, anh buộc phải sống như một chiến binh dẫu có chuyện gì xảy ra. hắn không thể đảm bảo cho đôi tay anh sạch sẽ, máu thịt và giao tranh sẽ in sâu trên da thịt anh như hình xăm vĩnh viễn, đó là cuộc sống của những người bên cạnh hắn. dù sao thì hắn hi vọng anh sẽ không hối hận vì lựa chọn của mình, sau cùng, cuộc đời anh không thể chỉ do hắn định hình.
một thời gian sau, quả nhiên có binh sĩ fatui đem đồ đến cho họ, hơi bối rối khi người ra nhận là ororon chứ không phải vị quan chấp hành đáng kính đã đặt hàng. hai người cùng ăn trong ngôi nhà ấm áp, trò chuyện về những điều đã xảy ra. sau những ngày chiến tranh căng thẳng ở natlan, bầu không khí thong thả này thật là quý giá. ngày hôm nay cũng không có việc gì nữa, nên họ sẽ nghỉ ngơi trong nhà để tránh cái lạnh thôi.
“...hmm…” capitano phát ra một tiếng hừ trầm thấp khó phát hiện. lưng hắn cuộn lại như thể đang chống chọi lại thứ gì đó rất khó chịu.
“sao vậy, là vết thương của ngài sao?” dù thế nào thì ororon cũng nghe thấy âm thanh bất thường của hắn rồi, anh bèn tiến lại gần và quỳ xuống trước mặt hắn.
vết thương của hắn… phải, là vết thương mà mavuika đã để lại sau trận giao chiến giữa hai người lúc đó. mặc dù đã có thời gian tĩnh dưỡng, nhưng capitano vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, và cái lạnh của snezhnaya chỉ khiến nó trở nên tệ hơn. thật may là ororon vẫn luôn lo lắng đến tình trạng vết thương, anh có đem theo thuốc đây.
“ta không hiểu, tại sao khi ta cần thứ gì đó là em lại luôn có trong tay vậy?” hắn thắc mắc khi cởi lớp áo bên ngoài ra để nhận sự điều trị của anh.
“tôi cũng không biết, có thể đó là sự trùng hợp mà mọi người hay nói chăng.” ororon thờ ơ đáp, nhẹ nhàng áp thuốc lên vết thương trên ngực hắn.
cơ thể capitano không có chút hơi ấm nào, không còn là cơ thể sinh học bình thường nữa, mà như hắn nói, là bị nguyền rủa sau thảm hoạ 500 năm trước. hắn không thể ngăn sự thối rữa đang ngày càng nghiêm trọng, không còn thiện chiến như trước, thứ hắn có bây giờ chỉ như bóng ma của những vàng son ngày xa xưa. khi bị thương và được ororon giải cứu, hắn đã nghĩ anh sẽ kinh sợ dáng vẻ quái dị của mình, nhưng có lẽ hắn thực sự đã nghĩ nhiều rồi.
“xong rồi, ngài sẽ không thấy đau nữa.” anh nói, cẩn thận gói ghém túi giấy đựng thuốc lại, sau đó giúp người đàn ông cài áo lại thật chu đáo “nhưng tôi nghĩ ngài nên tránh chiến đấu một thời gian, để đảm bảo an toàn thôi.”
“được.” capitano đồng thuận “...em không sợ sao?”
“sợ điều gì?”
“dáng vẻ này của ta. những người thấy nó đều không muốn nhìn lại lần hai, đừng nói là muốn chăm sóc cho nó.”
“ồ…” ororon có vẻ ngạc nhiên về lời nói phía sau, nhưng rồi anh chỉ nhìn hắn qua mép mũ áo trên đầu mình “...tôi không biết, tôi lại thấy ngài rất oai hùng.”
khen một cái xác đang thối rữa là oai hùng, chắc chắn người này không bình thường. cũng không sao, ororon vốn không định làm người bình thường, anh thấy sao thì nói như vậy thôi.
“ngài đang nghĩ gì vậy?” anh cất lời, để ý đến vẻ trầm tư của capitano. dù hắn đang đeo mặt nạ, nhưng có vẻ anh không gặp khó khăn gì trong việc đoán định tâm trạng hắn.
“không có gì, lời khen của em khiến ta rất vui.” thật hiếm khi thấy hắn vui vẻ chỉ vì một lời nói.
ororon không nói gì nữa, anh đặt túi thuốc sang một bên, rồi nhẹ nhàng đưa tay ra ôm lấy khuôn mặt capitano, đúng hơn là chiếc mặt nạ của hắn. phía sau lớp mặt nạ này là gì, rất ít người biết, hoặc họ cũng không muốn biết. nhưng anh đã được nhìn thấy, khuôn mặt của hắn, dung mạo của hắn, thứ mà hắn luôn giấu đi để không khiến người ta sợ hãi. thật kì quặc, anh chưa bao giờ nghĩ điều đó đáng sợ đến vậy.
hành động đột ngột của ororon khiến capitano nghi hoặc, nhưng hắn không ngăn lại hay phản đối khi anh từ từ gỡ mặt nạ của hắn ra. đây không phải lần đầu tiên anh làm vậy, và hắn cũng thật chiều chuộng đứa trẻ này quá đi, mặc anh muốn làm gì thì làm.
“ngài rất đẹp trai, tôi nghĩ rằng ngài không cần tự ti về khuôn mặt của mình.” ororon nói, giọng anh hạ xuống nhỏ dần như một lời thầm thì.
“ororon, em không cần…” capitano đáp, nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trong đôi mắt dị sắc của anh và tự cảm thấy xấu hổ với những lời đó. thật đáng tiếc khi trong đôi mắt rất đẹp ấy lại là bóng dáng của một con quái vật xấu xí, hắn thương cảm cho chính gu thẩm mĩ tồi tệ này của anh.
nhưng sâu trong trái tim mình, hắn lại muốn mình mãi mãi được anh nhìn như thế. sự dịu dàng vô ngần, không phán xét hay khó chịu, khiến hắn cảm giác mình thật sự còn là con người trên thế gian này. hắn không phải quái vật xấu xí, hắn trong mắt anh rất đẹp, chỉ như thế thôi là đủ rồi.
“linh hồn của ngài rất đẹp, tôi đã nói rồi mà. ngoại hình có thể đánh lừa thị giác, nhưng linh hồn thì không.” ororon tiếp tục, lúc này đã tiến đến gần hơn trên mặt hắn, có thể nghe được hơi thở của cả hai.
“hmph, được rồi, ta tin là trên thế giới này chỉ có mình em mới dám khen ta đẹp như vậy thôi.” capitano chấp nhận, một tiếng cười bí ẩn phát ra.
“dù ngài có biến thành bộ dạng gì, đối với tôi, ngài vẫn không hề xấu xí chút nào.”
rồi hơi ấm nhẹ nhàng lướt qua trên môi capitano khi ororon rướn người lên và hôn hắn. giống như tất cả nụ hôn trước đây giữa họ, rất dịu dàng, vẫn còn một chút vụng về, nhưng hắn sẽ không phàn nàn về điều đó. hai người từ tốn hôn nhau bên bếp lò cháy đượm ấm áp, cảm giác này thật giống một giấc mơ. nếu có người ngoài bắt gặp, chắc họ cũng chẳng dám tin đây là sự thật.
ororon phát ra một tiếng rên rỉ bất ngờ khi capitano ôm lấy anh và kéo anh ngồi lên đùi mình. những ngón tay mạnh mẽ bọc trong lớp móng vuốt sắc nhọn của hắn trườn qua dưới áo choàng của anh, khiến sống lưng anh hơi run rẩy một chút. hắn trượt cái lưỡi mềm và dài một cách dị thường vào miệng anh, chậm rãi lục lọi trong đó, liếm láp không chừa kẽ hở nào. sự xâm nhập đó khiến ororon rùng mình đỏ mặt, trong họng ư ử vài tiếng chịu trận.
tay anh bám chặt trên bờ vai rộng vững chãi của capitano, khiến cơ thể hai người càng sáp lại gần nhau hơn. sự tiếp xúc gần gũi này không mấy ấm áp, nhưng đủ dễ chịu để ororon cảm thấy vui vẻ, và anh chắc là người kia cũng thấy thế. một quãng thời gian trôi qua, cuối cùng họ cũng dừng nụ hôn lại và nhìn đối mặt nhau.
“em đỏ mặt rồi kìa.” người đàn ông thì thầm bằng giọng nói trầm trầm dịu dàng, khiến người thanh niên trong lòng cảm giác bên dưới mình không được ổn cho lắm.
“uhh… dù sao tôi cũng-cũng hiếm khi chủ động với người khác.” ororon lẩm bẩm, bắt gặp cái nhếch môi của hắn thì đảo mắt nhìn đi chỗ khác “ý tôi là tôi có hơi cao hứng thật…”
“đừng ngại, ta rất thích điều đó. hãy làm như vậy nhiều hơn trong tương lai nhé.”
rồi capitano đưa tay xoa xoa mái tóc dưới lớp mũ choàng của anh, sau đó chuyển xuống dưới, nâng cằm anh lên và nghiêng đầu hôn anh tiếp. hắn biết đứa trẻ này thích được khen ngợi, không thành vấn đề, hắn có thể công nhận anh đến khi anh hoàn toàn phụ thuộc vào lời hắn nói. không cần vội vàng, rồi hắn sẽ có được mọi thứ hắn muốn.
ngay cả khi anh chỉ có một nửa linh hồn, hắn cũng sẽ nuốt chửng nó đến hơi thở cuối cùng.
___